Aller au contenu

Cô giáo đi nhặt phế liệu nuôi chồng ung thư

La Langue vietnamienne / Tiếng Việt Diễn Ðàn Tiếng Việt ( Forum en Vietnamien) Cô giáo đi nhặt phế liệu nuôi chồng ung thư

  • Ce sujet est vide.
Vous lisez 2 fils de discussion
  • Auteur
    Messages
    • #11947

      Mỗi tháng phải chi vài chục triệu đồng để chữa bệnh cho chồng, số tiền chị Thùy đang nợ đã lên tới 700 trăm triệu đồng. Cô giáo nghèo chỉ mong bán được nhà để trả nợ.
      Sinh ra và lớn lên ở thị xã Sơn Tây (Hà Nội), tuổi thơ của chị Vương Thị Thùy trôi qua êm đềm như bao bạn bè cùng trang lứa. Học xong cấp 3, chị thi đỗ Cao đẳng Sư phạm. Hồi đó, anh Mạnh, chồng chị Thùy sau này, học cùng khóa nhưng khác lớp, thấy chị Thùy học giỏi, bướng bỉnh nên có cảm tình nhưng chưa dám ngỏ lời. Đến khi ra trường, anh mới tỏ tình.
      Năm 2005, hai người nên duyên vợ chồng, chị Thùy theo chồng về Đường Lâm và dạy ở tiểu học Viên Sơn cách đó 7 km. Họ xây được một căn nhà nhỏ, buổi tối, vợ chồng và hai con lại quây quần bên nhau, cuộc sống cứ êm đềm trôi qua cho đến ngày anh Mạnh phát hiện bị ung thư.
      Cuối tháng 11/2012, chị Thùy đang ở quê ngoại thì hàng xóm gọi điện thông báo chồng chị đổ bệnh. Các bác sĩ chẩn đoán anh bị tắc ruột. Hôm sau, chị gửi mẫu bệnh phẩm ra Viện K thì nhận được kết quả anh bị ung thư đại tràng giai đoạn 3.
      [TABLE= »class: tplCaption, width: 1, align: center »]
      [TR]
      [TD] co-giao1-8600-1389588022.jpg[/TD]
      [/TR]
      [TR]
      [TD] Cô giáo Thùy đang dạy tiểu học Viên Sơn. Ảnh: Thanh Tùng. [/TD]
      [/TR]
      [/TABLE]
      Ban giám hiệu và thầy cô trong trường đều cố gắng tạo điều kiện, khi nào chồng chị Thùy đi truyền hóa chất thì mọi người lại dạy thay. Đến hè, không phải đi dạy nữa, chị Thùy hết làm người giúp việc lại xoay qua buôn đồng nát để kiếm tiền nuôi con, nuôi chồng. Gia đình không đồng ý, nhưng cứ chờ mọi người đi vắng, chị lại trốn đi. Dọc đường, thấy phế liệu gì chị nhặt cái đó.
      Bận đi nhặt phế liệu, chị phải đem con gái nhỏ hơn 1 tuổi gửi ông bà ngoại, đến lúc gặp lại, con không nhớ mặt bố mẹ. Bé khóc thét khi thấy mẹ khiến chị Thùy quay đi khóc. Người mẹ 23 tuổi này cũng phải gửi con trai lớn cho hàng xóm và bà nội. « Đứa đầu biết thân phận, dù vắng mẹ và phải nay đây mai đó, nhưng vẫn học rất giỏi, đạt nhiều giải thi cấp huyện và thành phố », chị Thùy nghẹn ngào.
      [TABLE= »class: tplCaption, width: 1, align: center »]
      [TR]
      [TD] co-giao-9256-1389588022.jpg[/TD]
      [/TR]
      [TR]
      [TD] « Nghề phụ » của cô giáo Thùy vào mỗi buổi chiều. Ảnh: Thanh Tùng. [/TD]
      [/TR]
      [/TABLE]
      Ông Nguyễn Hồng Đắc, hàng xóm nhà chị Thùy, cho biết, hai vợ chồng chị đều là giáo viên, kể từ khi về ở sinh sống ở tổ dân phố, gia đình sống với xóm làng rất tốt, nên được mọi người quý mến.

    • #158800

      Cá và nước yêu nhau say đắm, ngờ đâu…
      Duyên tình cá nước
      Cá nói: Anh không bao giờ thấy được nước mắt của tôi, vì tôi sống trong nước…
      Nước nói: Tôi cảm nhận được nước mắt em, vì em luôn sống trong tim tôi…
      Cá nói: Em yêu anh! Em luôn mở to mắt mình để cho anh có thể chảy vào trong em, để em luôn nhìn thấy anh!
      Nước nói: Anh yêu em! Anh luôn ở bên em, để anh có thể quấn quýt lấy em, để anh có thể ôm trọn em trong lòng mình…
      Nồi nói: Sắp sôi rồi! Còn ở đấy mà tâm sự!
      ***
      Tình hàng xómHai người láng giềng nói chuyện với nhau:
      – Rất tiếc là mấy con gà nhà tôi đã mổ sạch số hạt hoa vừa gieo bên vườn nhà bác.
      Người kia đáp:
      – Chuyện vặt ấy mà. Con chó nhà tôi đã cắn chết mấy con gà của nhà ông.
      – Không sao. Vợ tôi đã chẹt chết con chó nhà bác bằng ôtô.
      – Tôi biết rồi, vì chính tôi đã chọc thủng lốp xe của bà nhà.
      – Thế à! Tiện đây tôi hỏi, nhà bác mua bảo hiểm hỏa hoạn chưa?
      ***
      Vùng đất hoang sơ
      Một nhà thám hiểm vừa phát hiện ra một vùng đất mới, trên đường thăm dò, ông gặp một cậu bé bản địa. Nhà thám hiểm đưa cho cậu ta xem chiếc máy chữ và một hộp diêm. Nhìn thấy mấy thứ đó, cậu bé tỏ ra rất ngạc nhiên.
      “Đây đúng là một vùng đất hoang sơ nhất trên thế giới, không còn nghi ngờ gì nữa!” – Nhà thiếm hiểm nghĩ thầm.
      Đến lúc này thì cậu bé lên tiếng: “Thưa ngài, mặc dù cháu chẳng hiểu ngài định làm gì với mấy thứ đó, nhưng cháu muốn biết cháu đi được chưa ạ. Cháu cần phải vào cửa hàng Internet để chat ngay bây giờ!”
      ***
      Làm sao mở khóa
      Ông chồng đi nhậu xỉn về, mở cửa mãi không được nên bấm chuông. Bà vợ nhìn qua cửa sổ quát:
      – Chìa khoá đâu mà ông không tự mở cửa?!
      – Chìa khoá đây, nhưng bà phải đưa ổ khoá thì tôi mới mở được chứ!

    • #158801

      Đọc cái này, đảm bảo cười ‘té ghế’ luôn các bác ạ. Hay cực!
      Bồ nhí gọi cho giám đốc hẹn gặp.
      Giám đốc: Alo
      Bồ nhí: Em nhớ anh quá!
      Giám đốc: Biết rồi
      Bồ nhí: Anh hôm nay sao vậy? Anh còn nhớ em không?
      Giám đốc: Nguyễn Văn Còn
      Bồ nhí: Bà xã anh đang ở nhà hả?
      Giám đốc: Đúng rồi
      Bồ nhí: Hôm nay mình gặp nhau nha?
      Giám đốc: Lê Văn Bận
      Bồ nhí: Vậy khi nào gặp?
      Giám đốc: Trần Văn Mai
      Bồ nhí: Sáng hay chiều hả anh yêu?
      Giám đốc: Hoàng Văn Chiều
      Bồ nhí: Mấy giờ anh yêu?
      Giám đốc: Đinh Văn Bảy
      Bồ nhí: Vẫn ở khách sạn cũ hả?
      Giám đốc: Nguyễn Y Vân (vẫn y nguyên)
      Bồ nhí: Cho em tiền như mọi lần nha?
      Giám đốc: Vũ Như Cẩn (vẫn như củ)
      Bồ nhí: À quên cho em thêm tiền mua cái áo đầm mới nha?
      Giám đốc: Hồ Văn Được
      Bồ nhí: Anh hứa nha !!!
      Giám đốc: Ngô Văn Hứa
      Bồ nhí: OK! Ngày mai, buổi chiều, 7 giờ, ở khách sạn cũ, em sẽ chiều anh hết mình, hôn anh chụt chụt.
      Giám đốc cúp máy cái rụp, nói rõ to cho sư tử nhà nghe: « Bực mình, có cái danh sách khen thưởng từng đó người mà không nhớ ».

Vous lisez 2 fils de discussion
  • Vous devez être connecté pour répondre à ce sujet.