Aller au contenu

une grosse pense au peuple japonais

Divers Discussion Libre une grosse pense au peuple japonais

  • Ce sujet est vide.
Vous lisez 30 fils de discussion
  • Auteur
    Messages
    • #8801

      une grosse pense au peuple japonais mes priere vont aux famille amis .je pense surtout aux personne disparue pour que on les retrouve .dans c’est moment on voit la solidarite cela doit mettre du baume au coeur bisous a tous carlosphan

    • #133017

      OUI carlos phan!,
      merci d’avoir ouvert ce topic!
      Ti Ngoc

    • #133020

      oui c’est dramatique les vidéos semblent sortir tout droit d’un film catastrophe.

    • #133022

      J’admire le peuple japonais non seulement pour le fait qu’il est le premier pourvoyeur d’aide publique au développement du Vietnam mais aussi pour sa rigueur et son courage.

      Ma profonde tristesse et mes vives condoléances !

    • #133030

      @Bao Nhân 128211 wrote:

      J’admire le peuple japonais non seulement pour le fait qu’il est le premier pourvoyeur d’aide publique au développement du Vietnam mais aussi pour sa rigueur et son courage.

      Ma profonde tristesse et mes vives condoléances !

      Tu as raison, c’est ce que je disais à ma femme. C’est le premier pays qui a fourni le plus d’aide pour le développement du Viêt Nam.

      Le malheur qui l’a frappé m’a beaucoup touché. Ma grand-mère paternelle était de Nagasaki.

      –****–

      J’ai trouvé ce poème sur la toile & je voudrais le mettre en hommage à nos frères et sœurs du japon.

      Seisme

      Et soudain la terre est prise de folie
      Et se met à trembler et se met à détruire,
      Tout se met à vibrer, on croit que c’est fini,
      Que c’est la fin du monde et que l’on va mourir.

      Tout autour le chaos et les cris qui résonnent,
      Tout autour la misère, et les pleurs et les larmes,
      Il ne reste plus rien que des gravas par tonnes,
      Et un silence pesant après un tel vacarme.

      Et combien de victimes, combien de disparus,
      Le saura-t-on un jour, et à quoi bon savoir,
      Quand la terre devient folle et que tout est perdu,
      Que reste-t-il à faire, que reste-il à croire ?

      Et soudain la terre est prise de folie,
      Le monde soudain à peur et le monde est en pleurs,
      Quand la terre devient folle et que tout est fini,
      Alors le monde s’éteint, alors le monde se meurt.

      Auteur d’un certain Alain sur le net.

      Une pensée d’amour pour vous qui subissez cette épreuve.

    • #133033

      Je suis de tout coeur avec le peuple Japonais, puissent-t-ils se rétablir rapidement. J’ai été impressionné par leur courage et dignité devant ce cataclysme.

    • #133040

      @Agemon 128228 wrote:

      Tu as raison, c’est ce que je disais à ma femme. C’est le premier pays qui a fourni le plus d’aide pour le développement du Viêt Nam.

      Le malheur qui l’a frappé m’a beaucoup touché. Ma grand-mère paternelle était de Nagasaki.

      –****–

      J’ai trouvé ce poème sur la toile & je voudrais le mettre en hommage à nos frères et sœurs du japon.

      Seisme

      Et soudain la terre est prise de folie
      Et se met à trembler et se met à détruire,
      Tout se met à vibrer, on croit que c’est fini,
      Que c’est la fin du monde et que l’on va mourir.

      Tout autour le chaos et les cris qui résonnent,
      Tout autour la misère, et les pleurs et les larmes,
      Il ne reste plus rien que des gravas par tonnes,
      Et un silence pesant après un tel vacarme.

      Et combien de victimes, combien de disparus,
      Le saura-t-on un jour, et à quoi bon savoir,
      Quand la terre devient folle et que tout est perdu,
      Que reste-t-il à faire, que reste-il à croire ?

      Et soudain la terre est prise de folie,
      Le monde soudain à peur et le monde est en pleurs,
      Quand la terre devient folle et que tout est fini,
      Alors le monde s’éteint, alors le monde se meurt.

      Auteur d’un certain Alain sur le net.

      Une pensée d’amour pour vous qui subissez cette épreuve.

      Mes profondes pensées et condoléances au peuple du Japon –
      je les admire aussi, un peuple tellement fier et tellement courageux.
      Ils vont en avoir besoin pour se relever de cet effroyable cataclysme.

    • #133041

      Je voudrais exprimer ma tristesse et mon admiration pour la nation japonaise meutrie mais digne dans son malheur.

    • #133053

      J’ai aussi été frappé, par la très grande dignité et le sens de la discipline des Japonais.

      Ce sens de la discipline va sans doute les aider à minimiser l’impact de la catastrophe.

    • #133108

      Une série de foto impressionnantes sur cette catastrophe qui aurait pue fairet des millions de morts si elle avait frappée un autre pays.

      Japan – Vast Devastation – The Big Picture – Boston.com
      bp18.jpg

    • #133120

      @DédéHeo 128324 wrote:

      Une série de foto impressionnantes sur cette catastrophe qui aurait pue fairet des millions de morts si elle avait frappée un autre pays.

      Il y a un an, un peu plus, heureusement pas de raz de maree, mais pour rappel,
      au moins 200 000 morts, et ils attendent toujours de l’aide ! la banque d’haiti n’est
      toujours pas en mesure d’absorber le choc … bon on va les oublier, ca sera plus simple.

      Je compatis bien evidemment, mais parfois j’ai un peu de mal avec cette espece de demagogie, de la belle parole. Les survivants, de banda aceh, de thailande, ou meme de xynthia, etaient moins dignes ??? Ca veut dire quoi etre digne quand un truc comme ca vous tombe dessus !

    • #133121

      @stephaneSaigon 128337 wrote:

      Je compatis bien evidemment, mais parfois j’ai un peu de mal avec cette espece de demagogie, de la belle parole.

      Pour « d’autres super-réalistes  » -et situés dans le même coin-, l’avenir économique voit s’ouvrir de nouvelles perspectives non prévues au programme !!!

      Quant au peuple Japonais, s’il ne devient pas fou !!!

      terrible.. terrible

    • #133124

      Oui ç’est vraiment terrible ce qui arrive au Japon, même si ‘lon pourrait penser que ça aurait pu (et pourrait encore) être plus grave.

      Espérons qu’il y aura une forte mobilisation internationale pour les aider.

      @stephaneSaigon 128337 wrote:

      Je compatis bien evidemment, mais parfois j’ai un peu de mal avec cette espece de demagogie, de la belle parole. Les survivants, de banda aceh, de thailande, ou meme de xynthia, etaient moins dignes ??? Ca veut dire quoi etre digne quand un truc comme ca vous tombe dessus !

      Peut être cela a t il avoir avec l’image d’une certaine « sérénité » ou simplement de « calme » mais aussi de courage et de détermination que peuvent renvoyer les japonais pour traverser cette tragédie.

    • #133126

      @robin des bois 128338 wrote:

      Pour « d’autres super-réalistes  » -et situés dans le même coin-, l’avenir économique voit s’ouvrir de nouvelles perspectives non prévues au programme !!!

      C’est fort possible, le monde est peuplee d’opportunistes.

      @robin des bois 128338 wrote:

      Quant au peuple Japonais, s’il ne devient pas fou !!!
      terrible.. terrible

      En mode cynisme, dans un monde qui ne l’est pas moins, et bien je dirais
      que le peuple japonais des villes, continuera sa course vers l’hyper, l’hypra…
      du modele qu’on lui a enseigne et ou il y a mis toute son energie pour en devenir
      un modele (avec bien sur, toujours son lot d’exclus que les medias ignorent)

      Quand aux autres, pour ne pas etre a la traine, ils ne leur restera plus qu’a
      reconstruire, il leur faudra du courage.

    • #133235
    • #133260

      Tiens un article de « Vietnam + », qui date exactement du jour du séisme et du tsunami au JAPON

      A reécrire de fond en comble, je pense !!!!Et je serai curieux de connaitre les retombées actuelles sur le tourisme vietnamien …. ou cambodgien d’ailleurs

      – sur ce lien :

      Un million de touristes japonais viendront au Vietnam en 2015 — Vietnam+ (VietnamPlus)

      – cet article :

      Un million de touristes japonais viendront au Vietnam en 2015

      11/11/2010 | 20:48:41

      Le Japon est un marché important pour le tourisme vietnamien, a affirmé Hoang Thi Diep, directrice générale adjointe de l’Administration nationale du Tourisme du Vietnam (ATV).

      Vers 2015, le Vietnam compte accueillir un million de touristes japonais, a souligné Mme Diep, présidente de la 3e session du Comité de coopération sur le tourisme Vietnam-Japon qui a eu lieu jeudi à Hanoi, avant d’ajouter que ce secteur s’est fixé pour objectif de faire du Vietnam l’une des cinq destinations les plus attrayantes pour les Japonais.

      Pour ce, le tourisme national accélère l’ouverture d’un bureau de représentation au Japon et l’application de nombreuses mesures telles qu’études du marché japonais et communication sur les sites touristiques du pays sur les médias du Japon et, plus largement, du monde.

      Par ailleurs, l’ATV organisera des événements culturels et touristiques dans plusieurs villes de ce pays, et accueillera des voyagistes et journalistes japonais qui pourront ainsi mieux connaître le tourisme du Vietnam.

      « Le Japon est prêt à coopérer avec le Vietnam pour renforcer le tourisme entre les deux pays », a affirmé Maeda Ryuhei du ministère japonais des Transports, de l’Aménagement du territoire et du Tourisme.
      Selon Maeda Ryuhei, en 2009, le Vietnam a attiré 360.000 Japonais, qui représentent plus de 2,4% de ceux ayant voyagé à l’étranger. Réciproquement, le Japon a accueilli 230.000 touristes vietnamiens lors des sept premiers mois de cette année, soit 0,4% des visiteurs étrangers au pays du Soleil-Levant.

      Ainsi, dans les temps à venir, il appartient aux deux parties de renforcer la promotion de leurs tourismes, a souligné M. Maeda Ryuhei.

      Lors de cette session, les participants ont échangé des informations sur la coopération en la matière, dont l’investissement dans le développement du tourisme et la formation de ressources humaines.

      Les 1ère et 2e sessions du Comité ont eu lieu respectivement en 2005 dans la ville de Da Lat au Vietnam, et en 2008 à Tokyo au Japon.

      Selon l’ATV, le Japon est l’un des dix premiers marchés du tourisme du Vietnam. Durant ces dix derniers mois, le Vietnam a accueilli 355.000 visiteurs japonais, ce qui représente une croissance de 22% en glissement annuel.
      Selon les prévisions, ils seront plus de 431.000 pour toute l’année.
      -AVI

    • #133264

      Bonjour,
      Je suis en train de regarder sur TV5 monde, un « envoye special » special Japon, je n’en
      suis qu’a un quart d’heure … un p’tit bonjour a thibault (qui n’est pas des croisades)

      Bref :wink2:

      Je vous laisse, on se rememore l’histoire des liquidateurs de tchernobyl.

    • #133303

      KARAKUWA, Japan —
      There may be no water, no power and no cell phone reception in this tsunami-struck town, but in the school that serves as a shelter, there are sizzling pans of fat, pink shrimp.

      Relief supplies have only trickled into the long strip of northeast Japan demolished by a powerful earthquake and the wave it unleashed a week ago, leaving affected communities to fend for themselves.

      Many have risen to the occasion.

      No water for the toilets? No problem. Students in Karakuwa bring buckets of water from the school swimming pool to give survivors the dignity of a proper flush. In the kitchen, a giant rice cooker given to the school by a resident sits on a table, steam rising from the heaping mounds of rice inside.

      “For a long time, in the countryside, even if you didn’t have enough for yourself, you shared with others,” said Noriko Sasaki, 63, as she sat on the ground outside another relief center in the town. “That is our culture. Even if they’re not relatives, we feel as if they’re sisters or brothers.”

      There are hardships — a junior high hardly offers the comforts of home — and while the sense of community runs all along the coast, not all survivors are as well off.

      Blustery snow, fuel shortages and widespread damage to airports, roads and rails have hampered delivery of badly needed assistance to more than 450,000 homeless trying to stay fed and warm, often without electricity and running water in shelters cobbled together in schools and other public buildings.

      More than 6,900 people are confirmed dead so far and another 10,700 are missing. The disaster also damaged a seaside nuclear power plant, which remains in crisis as workers struggle under dangerous conditions to prevent a meltdown and major radiation leaks.

      In the flattened hamlet of Shizugawa, Koji Sato, a carpenter who usually builds homes, is making coffins.

      He said he hasn’t had time to really think about the hardship he’s faced. “All I have been doing is making coffins.”

      In Hirota, helicopters have delivered some food, but not much. So far, the survivors have instant noodles, fruit and bread. Water comes from wells and mountain rivers. Companies and residents unaffected by the disaster have donated bedding and blankets.

      Kouetsu Sasaki, a 60-year-old city hall worker, said they still need gas, vegetables, socks, underwear, wet wipes and anti-bacterial lotion. There is some medicine, but not enough.

      “People here aren’t angry or frustrated yet. … But it’s a big question mark whether we can keep living like this for weeks or months,” said Sasaki, who is not related to Noriko. “I try to concentrate on what I need to do this morning, this day, and not think about how long it might last.”

      With roads and airport runways being cleared of debris, aid workers hope to ramp up relief soon.

      Helicopters operating from two U.S. aircraft carriers off the coast of Japan are already ferrying in supplies.

      Two American helicopters touched down on a hilltop above Shizugawa on Friday with boxes of canned beans and powdered milk for a community center that has become a shelter for those who lost their homes.

      But snow has limited helicopter flights, and American aircraft are also under orders to skirt the area around the nuclear plant to reduce the risk of radiation exposure.

      The region can expect some relief in about 24 hours in the way of warmer weather replacing bitter cold and snow, said Herbert Puempel of the U.N.’s World Meteorological Organization in Geneva. He said temperatures should climb enough to “take a little pressure off the people who are not housed.”

      “It’s frustrating,” said U.S. Navy rescue swimmer Jeff Pearson, 25, of Amarillo, Texas. “But we’re doing all we can do. I think we are going to be able to get much more involved very soon.”

      His helicopter crew, based on the southern island of Okinawa, was heading farther north from Japan’s Jinmachi Air Base in Yamagata city.

      A 24-vehicle U.S. Marines convoy reached the base Friday, where the Marines will run a refueling hub, move supplies by road and provide communications support.

      Also Friday, the airport in Sendai, the city closest to the epicenter, was declared ready to receive aid deliveries on jumbo C-130 and C-17 military transport planes. The tsunami had flooded the tarmac, piling up small planes and cars and leaving behind a layer of muck and debris.

      At the school in Karakuwa, 43-year-old Emi Yoshida reads a book, still wearing the same clothes she had on the day the tsunami roared into town. She has not showered in a week and longs for a bed. Still, she is grateful for the comfort the community has provided her and her two sons.

      Nearby, 62-year-old Yoko Komatsu and her 88-year-old father-in-law Tetsuo Komatsu sit in a patch of sunlight streaming in through the giant classroom windows, warming themselves next to an oil-powered heater.

      Yoko feels trapped by the one thing the volunteers cannot give her: a way to communicate with the outside world. She has no idea if her relatives, who live in other hard-hit coastal towns, are alive.

      “I want to go there to check on them,” she said. “Even if I go, I can’t come back, so I can’t move. What I want most is gas.”

      In the kitchen, teachers, mothers of students and the newly homeless whip up three meals and two snacks a day.

      The women mix together squid, shrimp and stir-fried vegetables in large pots, turning it into a nourishing stew that they ladle onto bowls of rice. They’re delivered with slices of apples throughout the building.

      In the middle of one classroom, a group of boys plunk themselves in seats around a table, the bowls of stew sending plumes of steam into the air. In unison, they bow their heads.

      “Thank you,” they say. “For everything.”

      Then, their chilled hands armed with chopsticks, they gobble their dinner down.

      Read more: FOCUS: With aid slow to come Japanese fend for themselves – Fall River, MA – The Herald News

    • #133304

      Traduction par Google de l’article posté par  » ngjm95 « . Ce n’est pas parfait mais lisible pour ceux qui ne comprennent pas l’anglais comme moi.

      KARAKUWA, Japon

      Il peut y avoir ni eau, ni de pouvoir et de réception des téléphones cellulaires dans ce tsunami a frappé la ville, mais dans l’école qui sert d’abri, il ya des casseroles grésillement de la graisse, la crevette rose.
      Les fournitures de secours n’ont coulait dans la longue bande de nord-est du Japon démoli par un puissant tremblement de terre et l’onde elle a lâché il ya une semaine, laissant les communautés touchées à se débrouiller par eux-mêmes.
      Beaucoup ont passé à l’occasion.
      Pas d’eau pour les toilettes? Pas de problème. Les élèves de Karakuwa apporter des seaux d’eau de la piscine scolaire de donner de la dignité des survivants d’une couleur appropriée. Dans la cuisine, un cuiseur à riz géant donné à l’école par un résident est assis sur une table, la vapeur s’échappant des monticules comble de l’intérieur du riz.
      « Pendant longtemps, dans la campagne, même si vous n’avez pas assez pour vous, vous avez partagé avec les autres », a déclaré Noriko Sasaki, 63 ans, alors qu’elle était assise sur le sol à l’extérieur d’un autre centre de secours dans la ville. « C’est notre culture. Même s’ils ne sont pas des parents, nous nous sentons comme si ils sont frères et sœurs. « 
      Il ya des difficultés – un premier cycle du secondaire offre à peine le confort de la maison – et alors que le sens de la communauté fonctionne tout au long de la côte, que tous les survivants sont aussi à l’aise.
      Blustery neige, pénuries de carburant et des dommages étendus aux aéroports, les routes et les rails ont entravé la livraison de l’aide absolument nécessaire pour plus de 450.000 sans-abri en essayant de rester au chaud et nourris, souvent sans électricité et eau courante dans des abris bricolés dans les écoles et autres bâtiments publics.
      Plus de 6.900 personnes sont confirmées mortes jusqu’à présent et un autre 10.700 sont portées disparues. La catastrophe a également endommagé une centrale nucléaire balnéaire, qui reste en situation de crise que la lutte des travailleurs dans des conditions dangereuses pour empêcher un effondrement et les fuites de rayonnement important.
      Dans le hameau de Shizugawa aplatie, Koji Sato, un menuisier qui construit habituellement des maisons, fait des cercueils.
      Il a dit qu’il n’a pas eu le temps de bien réfléchir à la misère, il a dû faire face. « Tout ce que j’ai fait, c’est faire des cercueils. »
      En Hirota, les hélicoptères ont livré de la nourriture, mais pas beaucoup. Jusqu’à présent, les survivants ont nouilles instantanées, des fruits et du pain. L’eau provient des puits et des rivières de montagne. Les entreprises et les résidents affectés par la catastrophe ont fait don de la literie et les couvertures.
      Kouetsu Sasaki, un employé municipal de 60 ans, hall, ont dit qu’ils ont encore besoin de gaz, des légumes, des chaussettes, des sous-vêtements, lingettes humides et lotion antibactérienne. Il ya des médicaments, mais ne suffit pas.
      «Les gens ici ne sont pas fâché ou frustré pour le moment. … Mais c’est un gros point d’interrogation de savoir si nous pouvons continuer à vivre comme ça pendant des semaines ou des mois « , a déclaré Sasaki, qui n’est pas lié à Noriko. «J’essaie de me concentrer sur ce que je dois faire ce matin, ce jour, et ne pas penser combien de temps il pourrait durer. »
      Avec les routes et les pistes de l’aéroport étant dégagés des débris, des travailleurs humanitaires espèrent montée en puissance de secours bientôt.
      Hélicoptères d’exploitation de deux porte-avions américains au large des côtes du Japon sont déjà en transportant des fournitures.
      Deux hélicoptères américains a touché le sol sur une colline au-dessus Shizugawa le vendredi avec des boîtes de haricots en conserve et de lait en poudre pour un centre communautaire qui est devenu un refuge pour ceux qui ont perdu leurs maisons.
      Mais la neige a limité les vols d’hélicoptères et d’avions américains sont également sous les ordres de contourner la zone autour de la centrale nucléaire de réduire le risque d’exposition au rayonnement.
      La région peut s’attendre à un certain soulagement dans environ 24 heures dans la façon de remplacer un temps plus chaud froid et la neige, a déclaré Herbert Puempel de l’Organisation des Nations Unies météorologique mondiale à Genève. Il a dit que les températures devraient monter suffisamment pour « prendre un peu de pression au large de la personnes qui ne sont pas logés. »
      «C’est frustrant», a déclaré l’US Navy de sauvetage nageur Jeff Pearson, 25 ans, d’Amarillo, au Texas. « Mais nous faisons tout ce que nous pouvons faire. Je pense que nous allons être en mesure de s’impliquer beaucoup plus très bientôt. « 
      Son équipage de l’hélicoptère, basé sur l’île méridionale d’Okinawa, se dirigeait vers le nord de la base du Japon Jinmachi Air dans la ville de Yamagata.
      A 24-véhicule US Marines convoi est arrivé à la base de vendredi, où les Marines se déroulera un centre de ravitaillement, les fournitures se déplacer par la route et de fournir un soutien aux communications.
      Également vendredi, l’aéroport de Sendai, la ville la plus proche de l’épicentre, a été déclaré prêt à recevoir les livraisons d’aide sur jumbo C-130 et C-17 avions de transport militaires. Le tsunami a inondé le tarmac, s’amoncellent de petits avions et les voitures et laissant derrière une couche de boue et de débris.
      À l’école de Karakuwa, 43-ans Emi Yoshida lit un livre, toujours porter les mêmes vêtements qu’elle avait le jour où le tsunami a été propulsé dans la ville. Elle n’a pas comblé dans une semaine et aspire à un lit. Pourtant, elle est reconnaissante pour le confort de la communauté a fourni elle et ses deux fils.
      A proximité, 62-ans, Yoko Komatsu et son 88-ans, beau-père de la loi Tetsuo Komatsu assis dans une flaque de soleil à flots par les fenêtres de la classe géant, le réchauffement se à côté d’un réchauffeur d’huile-moteur.
      Yoko se sent piégé par la seule chose que les bénévoles ne peuvent pas lui donner: une façon de communiquer avec le monde extérieur. Elle n’a aucune idée si ses parents, qui vivent dans d’autres durement touchés villes côtières, sont vivants.
      «Je veux y aller pour vérifier sur eux, dit-elle. « Même si je pars, je ne peux pas revenir, alors je ne peux pas bouger. Ce que je veux le plus, c’est le gaz. « 
      Dans la cuisine, les enseignants, les mères d’élèves et le whip du nouveau sans-abri jusqu’à trois repas et deux collations par jour.
      Le mélange des femmes ainsi que de calmars, crevettes et légumes sautés dans de grands pots, pour en faire un ragoût nourrissant qu’ils louche sur des bols de riz. Ils sont livrés avec des tranches de pommes dans tout le bâtiment.
      Au milieu d’une salle de classe, un groupe de garçons eux-mêmes débarquez dans les sièges autour d’une table, les bols de ragoût d’envoi des panaches de vapeur dans l’air. A l’unisson, ils baissent la tête.
      «Merci», disent-ils. «Pour tout. »
      Puis, leurs mains glacées armés avec des baguettes, ils avalent leur repas vers le bas.
      Klug signalés par Hirota. Associated Press écrivains Eric Talmadge à Yamagata et Todd Pitman dans Shizugawa et photographe d’Associated Press David Guttenfelder dans Shizugawa contribué à cette histoire.

      Read more: FOCUS: With aid slow to come Japanese fend for themselves – Fall River, MA – The Herald News

    • #133306

      Thư từ Nhật (trích từ email được fw)

      Friday, 18. March, 05:54

      Nhật Bản
      Xin chào anh Nguyen Hung

      Em là Minh Thành đây. Anh và gia đình khỏe không ? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không , thực phẩm gần như số không ? Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.
      Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn.

      Ngày hôm kia em đã tìm thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1, anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả.

      Tình cờ biết được em đã liên lạc với Đại sứ quán Mỹ và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mý đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra hạm đội
      Còn lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này thì em đang tìm vẫn chưa có thông tin rõ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ thì dễ tìm kiếm hơn. Ở Nhật cảnh sát không có quản lý gắt gao về hộ tịch như ở VN và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc tìm thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn thì họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó thì không biết chạy đi đâu còn sống hay là chết.Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) vì làm việc chung nhau.

      Nhân viên Đại sứ quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây, dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả.

      Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi thì huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển.

      Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe để đăng trang tin của anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết gì mà viết nữa.

      Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như em một bài học làm người.

      Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm.Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhiìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói:  » Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói ».
      Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Ngạc nhiên vô cùng , em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời:  » Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ ».

      Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.
      Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

      Nghĩ lại câu nói của ông già Fuwa nguyên chủ tịch Đảng CS Nhật giáo sư dạy em về Tư bản luận đã nói rằng  » Nếu Mac sống lại, ông ta sẽ thêm một câu vào trong cuốn Tư bản luận đó là  » Chủ nghĩa CS chỉ thành công trên đất Nhật ».
      Vài dòng gửi cho anh, chúc anh khỏe .Tới giờ em vào phiên trực nữa rồi.
      Chúc anh và gia đình vạn sự an khang.

      Hà Minh Thành
      Best regards,
      ************************************************
      Asahi Intecc Hanoi Co., ltd.
      G03ThangLong Industrial Park,Dong Anh Dist.
      Hanoi.Vietnam
      NGUYEN VINH HUNG 【グェン ビン ホム】

      UK aid: Changing lives, delivering results. Find out more at: DFID – The future of UK aid
      Nguyen Hai Long – Th? t? Nh?t (trích t? email ???c fw)

    • #133309

      @Agemon 128549 wrote:

      Traduction par Google de l’article posté par  » ngjm95 « . Ce n’est pas parfait mais lisible pour ceux qui ne comprennent pas l’anglais comme moi.

      Merci grand frère.

    • #133325

      Trouvé sur LePoint .fr- Publié le 19/03/2011 à 12:55 – Modifié le 19/03/2011 à 13:09:

      Tokyo exige le retour des sauveteurs français à Sendai

      De notre envoyé spécial au Japon, Sébastien Falletti
      Un bras de fer diplomatique oppose Paris et Tokyo sur la localisation des sauveteurs français envoyés pour venir en aide aux victimes du tsunami. Le Japon exige le retour du détachement français sur la zone de Sendai, à 90 kilomètres de la centrale de Fukushima, a déclaré un responsable militaire français au Point.fr. Une demande refusée par la France, qui veut tenir son équipe le plus loin possible du risque de radiations en provenance de la centrale. « Cette proposition est inacceptable pour nous sur le plan radiologique », a expliqué le capitaine Bertrand Legrand, officier de liaison à l’ambassade de Tokyo.
      Dans la nuit de mercredi à jeudi, le gouvernement français avait ordonné aux 120 sauveteurs de quitter les lieux de leur mission aux alentours de l’aéroport de Sendai et de rejoindre la base américaine d’Isawa, à 300 kilomètres au nord. Une décision prise à la suite de l’augmentation du niveau de radioactivité dans les environs immédiats de la centrale. Néanmoins, les unités de sécurité civile de l’armée ainsi que les sapeurs-pompiers engagés n’ont jamais été exposés à des risques nocifs pour la santé, précisent les autorités françaises.
      Impasse

      Depuis jeudi, les sauveteurs sont bloqués sur la base américaine d’Isawa, dans la province d’Iwate, en attendant qu’une nouvelle mission leur soit attribuée. Afin de réaffirmer sa solidarité avec Tokyo, Paris a proposé que ses troupes soient assignées à la gestion logistique des matériels d’aide humanitaire arrivant sur la base d’Isawa, à plus de 380 kilomètres de la centrale de Fukushima. Mais les diplomates japonais insistent pour que les Français retournent à Sendai, où ils ont participé à la recherche de corps mercredi. « C’est la seule proposition qu’ils nous ont faite », précise Bertrand Legrand. Après deux jours d’allers et retours diplomatiques entre Paris et Tokyo, les négociations sont toujours dans l’impasse. Un échec définitif des discussions pourrait conduire à un retour prématuré des sauveteurs français au bercail. « C’est une option qui se profile », estime Bertrand Legrand.
      Ce bras de fer diplomatique confirme le raidissement des relations entre Paris et Tokyo, depuis le tremblement de terre qui a frappé l’archipel, le vendredi 11 mars. Les autorités japonaises ont peu apprécié que la France, avec l’Allemagne, appelle ses ressortissants à quitter Tokyo dès dimanche dernier, quelques heures seulement après que les premiers incidents ont été détectés sur la centrale de Fukushima.

      Il y a qui dirait une certaine « Cultural difference « 

    • #133349

      Je ne pense pas qu’il y a un bras de fer quelconque. C’est l’interprétation de la mentalité occidentale. Dès qu’il y une incompréhension, toute de suite on pense à des  » chicayas « . Peut-être par des journaliste en manque de pub ?

      Les occidentaux aiment beaucoup le bla, bla, bla, beaucoup de gestes pour rien. En extrême-orient, nous sommes beaucoup plus réfléchis, il n’ y a que les faits qui comptent etc…Pas de vantardises, de gesticulations pour rien….

      J’ai toujours dit qu’il y a une très grande différence de culture entre l’occident et l’orient. Je rajouterai encore +++++ un fossé énorme avec le pays du soleil levant.

      C’est très difficile d’expliquer à ceux qui n’ont jamais bougés leurs fesses hors de chez eux depuis qu’ils sont nés. Beaucoup croit que nous sommes sortis du même moule.

      Il y aussi une chose que je n’aime pas mais alors pas du tout, c’est toujours la même chanson :  » Nous sommes les meilleurs « . Et je rajouterai mon avis perso: « En gueule ! Point ./. »

      Je croyais que nos équipes de secours sont partis avec tous les équipements pour parer aux radiations ? On nous a pourtant assez rabâché !!!!
      De toute façon, qu’importe les chicayas, peut-être amplifiés par les médias, je leur remercie de tout coeur nos équipes de secours fr, je tire mon chapeau, ils sont aussi des héros.

      Lors de la tempête dans notre région en 1999, les points d’interventions pour les secours allemands et autres pays extérieurs, étaient je crois, dirigés par les autorités françaises.

      De toute façon, les autorités françaises sont capables d’aider ou pas, c’est indécent les chicayas. Les gens sont dans le malheur et on ne va pas chez eux pour dicter la loi. Toujours ce complexe de supériorité. Capable, on reste. Pas capable, on dégage, tête basse. Je parle ici pour les autorités pas pour les sauveteurs.

      ( Une petite anecdotes-tempête 1999 Sud Ouest : Les sauveteurs outre-Rhin qui sont venus nous aider, étaient obligés de monter la garde la nuit après une dure journée de sauvetage, because nos compatriotes fr. leur faucher les groupes électrogènes. – histoire véridique mais incroyable, Sud-Ouest avait relaté ces faits ….)

    • #133448

      @Agemon 128599 wrote:

      Les occidentaux aiment beaucoup le bla, bla, bla, beaucoup de gestes pour rien. En extrême-orient, nous sommes beaucoup plus réfléchis, il n’ y a que les faits qui comptent etc…Pas de vantardises, de gesticulations pour rien….

      :) Dépéchez-vous de regarder ça, car elle risque de ne pas faire long-feu.

      Je suis désolé, j’avais retrouvé la vidéo sous-titrée en français cet après-midi, mais ce soir pfuiiiit! La censure était passée par là. Bon… si quelqu’un d’autre la remet en ligne, je penserai à la sauvegarder.

      YouTube – [.DogBones.] C?u Bé H?t Nhân / Nuclear Boy (2011)

      EDIT : Ah si voilà, une autre copie ;)

      YouTube – Le problème de la centrale de Fukushima expliqué facilement

    • #133450

      J’ai une grosse pensee pour Akira Kurosawa.
      Dans son film « reves », il y avait 2 reves (cauchemards) qui concernaient le nucleaire au Japon.
      Le mont Fugi en rouge
      b00007g1zc045.jpg

      Les démons rugissants (les humains victimes des conséquences nucléaires sont representes comme des Oni)
      b00007g1zc046.jpg

      Akiro Kurosawa est decede en 1998, ce qui lui a epargne de voir son cauchemard devenir realite

    • #133585

      Incroyable ! incroyable ! Même avec ce qui s’est passé récemment chez-eux, ils ont encore du coeur pour venir apporter leur aide au Vietnam.

      Sacré peuple !

      Le Japon soutient l’éducation au Vietnam
      25/03/2011

      avataraspxt.jpg

      L’ambassadeur du Japon au Vietnam, Yasuaki Tanizaki, et le directeur de l’Ecole de formation professionnelle de l’industrie de Thanh Hoa (Nord), Nguyen Cao Thang, ont signé le 24 mars un contrat d’aide non-remboursable de 92.960 de dollars pour le projet consistant à founir des équipements à cette école.

      Cette aide vise à acheter des équipements de soudure et de martelage, au service de la qualité de formation professionnelle dispensée dans cette école.

      Le même jour, l’ambassadeur Yasuaki Tanizaki et le président du Comité populaire communal de My Son (district Do Luong, province de Nghe An) ont également signé un projet d’aide de 101.158 de dollars pour « la construction de l’école primaire de la commune de My Son ».

      Cette somme servira à construire un nouvel immeuble de deux étages comportant huit salles de cours et de rénover les salles disponibles dans le but d’améliorer les conditions d’études et d’enseignement de cette école de 435 élèves. – AVI

      Source : ICI

    • #133592

      le Japon n’est pas encore en faillite mais l’Irlande si !
      Pourtant, tu peux voir que Irish Aid – Homepage a dépensé beaucoup d’argent en programmes humanitaire et continue encore aujourd’hui. Irish Aid appartient au Ministère des Affaires Étrangères Irlandais.
      Leurs programmes sont intéressants et généreux mais… ça risque d’être financé avec l’argent des autres 😆

      World Water Day 2011

      Review of Irish Aid’s Gender Equality Policy

      Statement by Minister Power on UN World Water Day 22nd March, 2010

      International Women’s Day (a propos, notre Sarko n’a pas raté de dire une connerie sur la journée Internationale de la Femme « C’est symphatique mais ça sert à quoi ?« 

      Giving Women a Voice in Tanzania

      Fairtrade Fortnight 2011

      Rien qu’un petit film de pub comme ça coute bonbon:
      YouTube – Introduction to Irish Aid

      De plus les programmes sont fait des années à l’avance

    • #133863

      Bonjour TLM
      Je recopie textuellement ce mail venant du Japon. Il est tellement émouvant.
      Toutes mes excuses pour les personnes qui ne lisent pas le vietnamien.
      Cordialement AnhTruc:

      My Opera – 404 – Not Found – Opera Community

      Thư từ Nhật (trích từ email được fw)

      Friday, 18. March, 05:54

      Nhật Bản
      Xin chào anh Nguyen Hung

      Em là Minh Thành đây. Anh và gia đình khỏe không ? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không , thực phẩm gần như số không ? Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.
      Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn.

      Ngày hôm kia em đã tìm thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1, anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả.

      Tình cờ biết được em đã liên lạc với Đại sứ quán Mỹ và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mý đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra hạm đội
      Còn lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này thì em đang tìm vẫn chưa có thông tin rõ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ thì dễ tìm kiếm hơn. Ở Nhật cảnh sát không có quản lý gắt gao về hộ tịch như ở VN và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc tìm thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn thì họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó thì không biết chạy đi đâu còn sống hay là chết.Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) vì làm việc chung nhau.

      Nhân viên Đại sứ quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây, dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả.

      Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi thì huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển.

      Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe để đăng trang tin của anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết gì mà viết nữa.

      Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như em một bài học làm người.

      Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm.Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhiìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay
      người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói:  » Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói ».
      Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Ngạc nhiên vô cùng , em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời:  » Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ ».

      Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.
      Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

      Nghĩ lại câu nói của ông già Fuwa nguyên chủ tịch Đảng CS Nhật giáo sư dạy em về Tư bản luận đã nói rằng  » Nếu Mac sống lại, ông ta sẽ thêm một câu vào trong cuốn Tư bản luận đó là  » Chủ nghĩa CS chỉ thành công trên đất Nhật ».
      Vài dòng gửi cho anh, chúc anh khỏe .Tới giờ em vào phiên trực nữa rồi.
      Chúc anh và gia đình vạn sự an khang.

      Hà Minh Thành
      Best regards,
      ************************************************
      Asahi Intecc Hanoi Co., ltd.
      G03ThangLong Industrial Park,Dong Anh Dist.
      Hanoi.Vietnam
      NGUYEN VINH HUNG 【グェン ビン ホム】

      UK aid: Changing lives, delivering results. Find out more at: DFID – The future of UK aid

    • #133867

      Bonsoir AnhTruc,
      @AnhTruc 129188 wrote:

      Bonjour TLM
      Je recopie textuellement ce mail venant du Japon. Il est tellement émouvant.
      Toutes mes excuses pour les personnes qui ne lisent pas le vietnamien.
      Cordialement AnhTruc:

      My Opera – 404 – Not Found – Opera Community

      Thư từ Nhật (trích từ email được fw)

      Friday, 18. March, 05:54

      Nhật Bản
      Xin chào anh Nguyen Hung

      Em là Minh Thành đây. Anh và gia đình khỏe không ? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không , thực phẩm gần như số không ? Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.
      Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn.

      Ngày hôm kia em đã tìm thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1, anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả.

      Tình cờ biết được em đã liên lạc với Đại sứ quán Mỹ và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mý đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra hạm đội
      Còn lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này thì em đang tìm vẫn chưa có thông tin rõ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ thì dễ tìm kiếm hơn. Ở Nhật cảnh sát không có quản lý gắt gao về hộ tịch như ở VN và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc tìm thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn thì họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó thì không biết chạy đi đâu còn sống hay là chết.Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) vì làm việc chung nhau.

      Nhân viên Đại sứ quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây, dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả.

      Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi thì huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển.

      Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe để đăng trang tin của anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết gì mà viết nữa.

      Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như em một bài học làm người.

      Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm.Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhiìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay
      người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói:  » Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói ».
      Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Ngạc nhiên vô cùng , em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời:  » Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ ».

      Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.
      Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

      Nghĩ lại câu nói của ông già Fuwa nguyên chủ tịch Đảng CS Nhật giáo sư dạy em về Tư bản luận đã nói rằng  » Nếu Mac sống lại, ông ta sẽ thêm một câu vào trong cuốn Tư bản luận đó là  » Chủ nghĩa CS chỉ thành công trên đất Nhật ».
      Vài dòng gửi cho anh, chúc anh khỏe .Tới giờ em vào phiên trực nữa rồi.
      Chúc anh và gia đình vạn sự an khang.

      Hà Minh Thành
      Best regards,
      ************************************************
      Asahi Intecc Hanoi Co., ltd.
      G03ThangLong Industrial Park,Dong Anh Dist.
      Hanoi.Vietnam
      NGUYEN VINH HUNG 【グェン ビン ホム】

      UK aid: Changing lives, delivering results. Find out more at: DFID – The future of UK aid

      Sylvain a été le plus rapide, Il a posté ce mail à la page 2 de ce fil!Et même pub pour UK aid !:blush:

    • #133870

      Toutes mes excuses
      je n’avais pas tout lu depuis le début.
      Cordialement
      AnhTruc

    • #134089

      Une grosse pensee pour le peuple Belge egalement.
      Et (Du) puis Francais aussi.
      idesnoiresatom1.jpg

Vous lisez 30 fils de discussion
  • Vous devez être connecté pour répondre à ce sujet.