Page 3 sur 5 PremièrePremière 12345 DernièreDernière
Affichage des résultats 21 à 30 sur 48

Discussion: Recueil en bilingue de poèmes de Xuân Quỳnh

  1. #21
    Habitué du Việt Nam Avatar de Léa
    Date d'inscription
    août 2007
    Messages
    379

    Par défaut

    Bonjour Abgech, et merci pour la question.
    Je vais répondre côté Vietnam : Le livre ne se vend pas en librairie mais par commande en ligne, à cette adresse : ??ng nh?p
    Sinon, les membres du forum qui s'y intéressent pourront m'envoyer un mp et je ferai de sorte qu'ils reçoivent le livre dans un bref délai.

    Côté France et ailleurs, Thuong viendra vous donner plus de précisions

    En attendant, un poème extrait du recueil :

    Les ananas sauvages

    Sur cette île tout comme sur bien d’autres,
    Les ananas sauvages poussent le long des côtes.
    Leur écorce est rugueuse, et leurs troncs ronds
    S’enlacent comme des anneaux de python,
    Leurs feuilles s’élancent comme des lames de scie.
    Je me demandai pourquoi on ne les avait pas abattus.

    Les myrtes violets peuvent évoquer la nostalgie,
    Les bananiers désaltèrent ceux qui de loin sont venus.
    Mais les ananas sauvages ne font que blesser la chair
    De ceux qui par mégarde les heurtent du pied.
    Je me demandai pourquoi on ne les avait pas abattus.

    Cette nuit, sur l’île une tempête s’est levée.
    Les vagues se sont cabrées, cherchant à tout noyer.
    Par le vent furieux les arbres ont été renversés,
    Les myrtes écrasées, les bananiers déchirés.
    Il ne restait qu’eux, les ananas sauvages,
    Défiant l’ouragan et les flots en rage,
    Qui protégeaient les maisons à travers la nuit.
    J’ai compris pourquoi on ne les avait pas abattus.

    Île de Cô Tô, 9-1963

  2. # ADS
    Circuit publicitaire
    Date d'inscription
    Toujours
    Messages
    Plusieurs
     

  3. #22
    Avatar de thuong19
    Date d'inscription
    septembre 2007
    Localisation
    Corrèze
    Messages
    4 435

    Par défaut

    Citation Envoyé par abgech Voir le message
    Passons maintenant aux choses concrêtes : Où peut-on trouver facilement cet ouvrage ?
    Salut Abgech,
    J'avais déjà indiqué le moyen de se procurer l'ouvrage ici : http://www.forumvietnam.fr/forum-vie...tml#post114174,
    mais patiente encore un peu, les livres ont pris le bateau, ils sont quelque part sur l'Océan entre Haïphong et Marseille (ou le Havre).Mon GPS ne les a pas encore localisés
    La liste des librairies sera complétée incessamment sous peu.

  4. #23
    Habitué du Việt Nam Avatar de Léa
    Date d'inscription
    août 2007
    Messages
    379

    Par défaut


  5. #24
    Avatar de Minh
    Date d'inscription
    novembre 2005
    Messages
    811

    Par défaut

    @ anh Thuong & Lea: Toutes mes felicitations!!!

    Malgré mon pauvre francais mais j'adore votre travail et je souhaiterais le lire prochainement a Hanoi. "Si demain" sera certainement present dans les librairies a Trang Tien!!!

    J'ai trouvé ca en surffant "Tap chi nha van" ce matin. Lien: Tạp chÃ* nhÃ* văn việt nam

    Xuân Quỳnh – Trái tim đập những điều không thể nói
    Lưu Khánh Thơ ( 8/9/2010 9:47:32 AM )

    Trong nền văn học Việt Nam hiện đại, Xuân Quỳnh là một tác giả nữ có phong cách và bản sắc riêng khá rõ nét. Trải qua năm tháng sống và viết, yêu thương và lao động nghệ thuật hết mình, Xuân Quỳnh đã để lại cho đời một di sản văn học thật đáng quý. Ngòi bút của chị đã được thử thách qua thời gian, với nhiều loại chủ đề khác nhau, trong đó có những bài thơ tình yêu đã đạt đến đỉnh cao. Dù đi vào những vấn đề lớn của đất nước hay trở về với những tình cảm riêng tư, thơ Xuân Quỳnh bao giờ cũng là một tiếng nói rất riêng của một tâm hồn phụ nữ thông minh, sắc sảo, đầy nữ tính. Đọc những tác phẩm của Xuân Quỳnh, chúng ta gần như hình dung được chị đã sống ra sao, đã yêu thương day dứt những gì. Lấy sự chân thực làm điểm tựa cho cảm xúc sáng tạo của mình, các sáng tác của Xuân Quỳnh chính là đời sống của chị, là những tâm trạng thật của chị trong mỗi bước vui buồn của đời sống.



    Tất cả những gì chị nói đến trong thơ : miền gió Lào cát trắng, con đường hai mươi trong những năm chiến tranh, thành phố nơi chị lớn lên, những năm tháng không yên mà chị đã trải qua, căn phòng riêng của chị, đứa con nhỏ mà chị yêu dấu... đều được diễn tả thông qua những cảm xúc tràn đầy của tâm trạng. Dường như các đề tài trong thơ Xuân Quỳnh là cái cớ để chị tự biểu hiện tâm trạng mình. Bài thơ dù nói đến vấn đề gì thì cái nổi bật lên vẫn là tâm trạng của nhà thơ :
    Dòng sông này, bãi cát, cánh đồng quen
    Hoa lau trắng suốt một thời quá khứ
    Tôi đã đi đến tận cùng xứ sở
    Đến tận cùng đau đớn, đến tình yêu.
    (Thơ tình cho bạn trẻ)

    Nhưng cái thế giới bên trong ấy không phải là một thế giới khép kín, nó luôn rộng mở, luôn chuyển tiếp, trôi cuốn, hướng về ngoại vật, hướng tới mọi người như con sông luôn hướng về biển cả. Người đọc tìm thấy nhà thơ trong các bài thơ và cũng tìm thấy chính mình, tâm trạng mình, cuộc đời mình trong đó. Đấy chính là sức truyền cảm và đồng cảm của thơ Xuân Quỳnh, khiến thơ chị được bạn đọc yêu thích.

    Trước Xuân Quỳnh có lẽ chưa có người phụ nữ làm thơ nào đã nói về tình yêu bằng những lời cháy bỏng, tha thiết và nồng nàn đến như thế :
    Con sóng dưới lòng sâu
    Con sóng trên mặt nước
    Ôi con sóng nhớ bờ
    Ngày đêm không ngủ được
    Lòng em nhớ đến anh
    Cả trong mơ còn thức
    ...
    Làm sao được tan ra
    Thành trăm con sóng nhỏ
    Giữa biển lớn tình yêu
    Để ngàn năm còn vỗ
    (Sóng)

    Tình yêu trong thơ chị đẹp và trong sáng quá. Dù có những gian truân cách trở, nhưng bao giờ cũng trọn vẹn, cũng đến được tận cùng hạnh phúc như con sóng nhỏ đến với bờ xa. SóngThuyền và biển là hai bài thơ tình vào loại hay nhất của Xuân Quỳnh nói riêng và của thơ hiện đại Việt Nam nói chung. Nó có mặt trong hầu hết các gia tài thơ của những đôi lứa yêu nhau. Ở Xuân Quỳnh, tình yêu không bao giờ đơn thuần chỉ là tình yêu, mà nó còn tượng trưng cho cái đẹp, cái tốt, cái cao quý của con người, tượng trưng cho niềm khát khao được tự hoàn thiện mình.

    Những bài thơ tình của Xuân Quỳnh thường có một vẻ đẹp giản dị, chân xác. Đôi khi chỉ bằng một câu hỏi tưởng như bâng quơ cũng đã mở ra một thế giới tình yêu đầy biến động và rất giàu nữ tính. Người phụ nữ đang yêu trong thơ Xuân Quỳnh rất trân trọng và khao khát tình yêu, cũng chính vì lẽ đó mà thơ chị đầy ắp những lo âu, e ngại. Trong đời thường đầy biến động này, tình yêu quả là một cái gì đó thật mong manh, dễ đổ vỡ, bao giờ nó cũng kèm theo nỗi khắc khoải không yên :
    Em lo âu trước xa tắp đời mình,
    Trái tim đập những điều không thể nói,
    (Tự hát)
    Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
    Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
    (Nói cùng anh)
    Đốt lòng em câu hỏi :
    « Yêu em nhiều không anh ? »
    (Mùa hoa roi)
    Lời yêu mỏng manh như màu khói
    Ai biết lòng anh có đổi thay
    (Hoa cỏ may)

    Thơ Xuân Quỳnh có nhiều cung bậc tình cảm khác nhau, khi đắm say hạnh phúc, lúc day dứt suy tư. Nhưng xuyên suốt các tập thơ của chị là một tình yêu sâu nặng không nhạt phai. Trong cái hữu hạn ngắn ngủi của cuộc đời, tình yêu trở thành vĩnh cửu. Với bản chất trong sáng và tinh diệu của nó, tình yêu không thể bị thời gian tàn phá, bị không gian chia sẻ và ngăn cách. Tình yêu bất tận và bền vững, vượt ra ngoài cái giới hạn thường tình của lẽ tử sinh :
    Em trở về đúng nghĩa trái tim em
    Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
    Cũng ngừng đập khi cuộc đời không còn nữa
    Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.
    (Tự hát)

    Cái đáng quý nhất của thơ tình là sự chân thật, ưu điểm này ở Xuân Quỳnh khá rõ. Thơ chị nhiều khi như một lời trò chuyện tâm tình, khẽ khàng, nhỏ bé, khiến người nghe phải gần lại mới thấy hết được những gì nhà thơ muốn nói ẩn sau mỗi dòng thơ. Xuân Quỳnh luôn luôn nói thật, nói hết, nói đến tận cùng những tình cảm của mình. Với chủ đề tình yêu, những đặc điểm của một tâm hồn thơ nữ ở Xuân Quỳnh được bộc lộ tương đối rõ. Dù có trải qua nhiều gian truân thử thách, nhiều cay đắng ngọt bùi, thì tận cùng vẫn là tấm lòng yêu thương tha thiết với cuộc sống và con người.

    Cùng với tình yêu, thơ Xuân Quỳnh cũng rất đậm đà khi viết về những mối quan hệ tình cảm khác, kết thành tình yêu, tiếp nối của tình yêu. Những vần thơ tưởng nhớ mẹ đầy yêu thương, sâu lắng (Tiếng mẹ). Điều làm người đọc thấy gần gũi và xúc động chính là ở tính chân thật của nhà thơ. Và sau này, với bài thơ Mẹ của anh, Xuân Quỳnh đã mạnh dạn bộc lộ với bạn đọc một quan hệ tình cảm mới, của những con người mới, trong cuộc sống mới. Câu thơ chị đầy cảm thông và ân tình :
    Phải đâu mẹ của riêng anh
    Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
    Mẹ tuy không đẻ không nuôi
    Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong.
    (Mẹ của anh)

    Trong tâm hồn nhạy cảm của Xuân Quỳnh không có một thứ tình cảm nào buông trôi nửa vời. Bao giờ chị cũng đẩy cảm xúc lên ở mức độ cao nhất. Chị luôn luôn nói đến tận cùng những tình cảm của mình. Đặc điểm này đem sức nặng đến cho nhiều bài thơ của chị và cũng đem đến cho cuộc đời chị nhiều cay đắng. Xuân Quỳnh đã đem chính cuộc đời mình ra để đổi lấy những câu thơ. Với chị, thơ ca như là số phận không thể khác được.

    Hình như Xuân Quỳnh ít phải bận tâm về việc đi tìm hình thức biểu hiện. Chị cũng không mất công nhiều lắm trong việc lựa chọn hình ảnh, chải chuốt ngôn ngữ. « Đừng lo đi tìm ngôn ngữ. Cảm xúc sẽ tự chọn được ngôn ngữ của mình » Xuân Quỳnh đã có lần phát biểu như vậy. Trong khi các thể loại văn học đang có xu thế tìm tòi sự đổi mới, Xuân Quỳnh có một quan điểm rất đơn giản : cái hay bao giờ cũng mới. Xuân Quỳnh không có ý định trau chuốt nghệ thuật thơ mình, chị đến với những bài thơ một cách hồn nhiên. Trong khá nhiều bài thơ của chị (Hoa cỏ may, Chỉ có sóng và em, Bàn tay em, Mẹ của anh, Thơ tình cuối mùa thu...), những hình ảnh và cảm xúc tự nhiên đến dễ dàng, người đọc không hề nhận thấy một sự gò bó, áp đặt nào. Điểm đặc sắc hơn trong nghệ thuật thơ Xuân Quỳnh có lẽ là giọng điệu thơ. Thơ chị có một giọng điệu riêng rất dễ nhận ra. Giọng điệu ở đây không phải là cách nói mà là cách cảm xúc, là giọng điệu của tâm hồn.

    Năm cuối đời, Xuân Quỳnh bị đau tim nặng. Người đã từng nhiều lần đem trái tim mình ra để đánh đổi những câu thơ (Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực – Giây phút nào tim chẳng đập vì anh ; Em trở về đúng nghĩa trái tim em – Là máu thịt đời thường ai chẳng có) lại bị chính căn bệnh này hành hạ. Lúc này, nỗi ám ảnh lớn nhất đối với Xuân Quỳnh là thấy mình trở nên vô dụng. Cảm giác cô đơn lúc nào cũng đè nặng trong lòng. Với tâm trạng ấy, chị viết bài Thời gian trắng, với những câu thơ thật nhói lòng :
    Trái tim buồn sau lần áo mỏng
    Từng đập vì anh vì những trang thơ
    Trái tim nay mỗi phút mỗi giờ
    Chỉ có đập cho mình em đau đớn.
    (Thời gian trắng)

    Nhìn gương mặt tái xanh với nhịp thở nặng nề, đôi mắt luôn ngấn nước, ai cũng cảm thấy trạng thái quá sức mà con tim chị đang gánh chịu. Nó như phải chới với vươn về cái đích rất khó nắm bắt, phải vật lộn với số phận, với cuộc sống, với tình yêu, hạnh phúc. Người phụ nữ thông minh và nhạy cảm như Xuân Quỳnh đã ý thức rất rõ những gì sẽ đến với mình. Chị đau buồn và khắc khoải trong sự cảm nhận về những linh cảm mơ hồ nào đó. Không gian, thời gian trong bệnh viện như một cõi lưu đày, cắt đứt chị với thế giới bên ngoài, với những gì thân yêu nhất :
    Quá khứ của em không chỉ ngày xưa
    Mà ngay cả hôm nay thành quá khứ
    Quá khứ của em ngoài cánh cửa
    Gương mặt anh, gương mặt các con yêu
    ...
    Muốn gánh đỡ cho em phần mệt nhọc
    Tới thăm em, rồi anh lại ra đi
    Đôi mắt lo âu, lời âu yếm sẻ chia
    Lúc anh đến, anh đi thành quá khứ
    Anh thuộc về những người ngoài cánh cửa
    Của con đường, trang viết, câu thơ
    (Thời gian trắng)

    Thơ Xuân Quỳnh nhiều lần nhắc đến cái chết như một điều không tránh khỏi, nhưng ai có thể ngờ chị lại ra đi một cách nhanh chóng và oan nghiệt đến như vậy. Có cái gì đó như là định mệnh khi chị kết thúc cuộc đời cùng chồng con vào một ngày thánh tám đau xót. Chị vĩnh biệt chúng ta vào mùa thu, những bông cúc vàng mà chị đã từng yêu, từng nói đến trong các bài thơ phủ kín khu mộ. Những bông hoa phúng điếu, tưởng niệm rồi sẽ tàn, nhưng chị hãy tin rằng trên đời này thật sự có những « điều không thể mất ». Trong hành trang thơ của chị chắc chắn có những bài sẽ đi vào vĩnh cửu. Xuân Quỳnh là một nhà thơ bẩm sinh, một nhà thơ vút lên từ số phận, từ tình yêu không bao giờ vơi cạn. Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, chị đã đi một cách trọn vẹn trên con đường lớn của thơ ca : con đường đi từ trái tim và ở lại giữa những trái tim người đời.

    TS. Lưu Khánh Thơ (Viện Văn học Việt Nam)

    Xuân Quynh – Un cœur qui palpite de choses ne pouvant être dites

    Dans la littérature vietnamienne moderne, Xuân Quynh est une auteure au style original et reconnaissable entre tous. Après des années passées à vivre et à écrire, à aimer et à se vouer entièrement au labeur artistique, Xuân Quynh nous a légué un véritable patrimoine littéraire. Sa plume s’est mise à l’épreuve du temps, abordant une large palette de thèmes ; certains de ses poèmes d’amour ont atteint les sommets de la beauté. Qu’elle traite des problèmes importants du pays ou des sentiments individuels, sa poésie reste toujours la voix particulière d’une âme intelligente et féminine. En lisant ses oeuvres, nous pouvons presque imaginer comment elle vivait, ce qu’elle aimait et ce qui la tourmentait. Prenant la sincérité comme base d’inspiration, les écrits de Xuân Quynh sont le reflet de sa propre vie, de ses états d’âme lors de ses instants de joie mais aussi lors des moments de tristesse de son quotidien.

    Son parcours professionnel dans le domaine de l’écriture n’est pas très long ; cependant les oeuvres de Xuân Quynh, en tant que femme - amoureuse - épouse et mère, ont pénétré le cœur des lecteurs de nombreuses générations comme la voix représentative de l’amour et de la maternité. Cette voix douce, lyrique et profonde porte le souffle de l’époque moderne sans être dépourvue d’empreintes traditionnelles de l’âme du pays.

    Tout ce qu’elle aborde dans sa poésie – la région avec le vent du Laos et ses sables blancs, le chemin numéro vingt pendant les années de guerre, la ville où elle a grandi, les années de vicissitudes qu’elle a vécues, sa propre chambre, ses enfants qu’elle adorait... – est exprimé à travers les émotions débordantes de l’âme. Les thèmes dans sa poésie ne semblent que des prétextes pour dévoiler son état d’âme du moment. En effet, quel que soit le sujet d’un poème, ce qui émerge le plus s’avère toujours être l’état d’âme de la poétesse :
    Revoilà cette rivière, cette plage de sable, ce voilier,
    Ces fleurs de roseaux blanches si chers de mon passé.
    Jusqu’au bout de ce royaume je menai mon parcours,
    Et j’arrivai au plus profond de la souffrance, à l’amour.
    (Poème d’amour pour les jeunes amis)

    Ce monde intérieur n’est pourtant pas un monde fermé mais toujours ouvert, en constante évolution, et qui se laisse emporter sans cesse, se dirige vers les choses, vers les gens comme un fleuve qui s’oriente vers la mer. Les lecteurs retrouvent l’auteure dans ses poèmes mais y retrouvent également eux-mêmes, leurs états d’âme et leur propre vie. C’est en cela que réside cette expressivité et cette connivence si appréciées de ses lecteurs.

    Avant Xuân Quynh, il ne semble pas y avoir eu de femmes poètes qui aient parlé de l’amour avec des mots aussi ardents, aussi tendres :
    Ô vagues au fond des eaux,
    Ô vagues en surface des flots
    Qui, songeant au rivage éloigné,
    Restent jours et nuits éveillés !
    Mon âme, de toi languissante,
    Même en rêve passe des nuit blanches.
    ...
    Puissé-je me briser un jour
    En une centaine de petites vagues
    Au milieu de l’océan d’amour
    Pour clapoter à jamais sur le rivage.
    (Les vagues)

    Qu’il est beau et pur, l’amour dans sa poésie ! Malgré tous les obstacles, l’homme parvient toujours au plus profond bonheur, comme les petites vagues qui atteignent le rivage lointain. Les vagues et Le bateau et la mer font partie des plus beaux poèmes d’amour de Xuân Quynh en particulier et de la poésie vietnamienne moderne en général. Les deux figurent souvent parmi les trésors poétiques des couples amoureux. Chez Xuân Quynh, l’amour n’est jamais simplement l’amour, mais il représente aussi la beauté, la bonté, la noblesse de l’homme ainsi que l’aspiration à son propre perfectionnement.

    Les poèmes de Xuân Quynh portent souvent une beauté simple et concise. Parfois, une seule question, apparemment anodine, réussit à ouvrir tout un monde d’amour empli de mouvements et de féminité. Dans sa poésie, la femme amoureuse a un grand respect et une aspiration particulière à l’amour. Ce qui fait que sa poésie déborde d’inquiétudes et de craintes. Dans la vie d’ici-bas, l’amour est en effet quelque chose de très fragile et indissociable des tourments constants :
    Devant ce chemin d’une inquiétante longueur,
    Mon cœur palpite de choses ne pouvant être dites,
    (Chant en solitaire)
    Que l’amour soit éternel, je n’ose le croire ;
    On s’aime aujourd’hui mais on peut se quitter demain,
    (Laisse-moi te dire)
    Une question brûle ardemment en moi :
    « Ton amour pour moi est-il grand ou pas ? »
    (La floraison des pommiers d’eau)
    Les mots d’amour sont légers tels de la fumée,
    Qui sait si ton cœur ne finira pas par changer ?
    (Les fleurs de chrysopogon)

    La poésie de Xuân Quynh traduit différentes sortes de sentiments, exprime tantôt le bonheur, tantôt le désarroi. Cela n’empêche pas que le fil conducteur tout au long de ses oeuvres soit un amour profond et qui ne se fane jamais. L’amour est devenu éternel dans la temporalité limitée de la vie. De par sa nature pure et subtile, l’amour ne peut être détruit par le temps, ni partagé ou divisé par l’espace. L’amour reste immortel, dépasse la limite ordinaire du principe naissance – mort :
    J’aime qu’il reste un cœur, mon véritable cœur,
    Qui est fait, comme tout autre, de sang, de chair ;
    Qui s’arrêtera aussi de battre une fois mort ;
    Mais qui, même dans le trépas, t’aimera encore.
    (Chant en solitaire)

    Dans la poésie d’amour, ce qui compte plus que tout est la sincérité, et cette qualité est bien marquée chez Xuân Quynh. Sa poésie ressemble parfois aux épanchements, aux murmures du cœur, et on doit se rapprocher pour mieux entendre ce que cachent ses vers. Son chant est sans détour et révèle jusqu’au fin fond de ses sentiments, surtout lorsqu’elle aborde le thème de l’amour. Au bout du chemin semé de dures épreuves et où se mêlent joies et amertumes se trouve toujours l’amour ardent pour la vie, pour les êtres humains.

    Lorsqu’elle aborde d’autres sentiment – ceux qui se cristallisent en amour ou ceux qui sont les fruits de l’amour – sa poésie s’avère tout aussi savoureuse. Ses vers en hommage à sa mère sont pleins de tendresse (La berceuse de maman). La poétesse émeut toujours les lecteurs, sa sincérité crée alors une affinité. Plus tard, dans le poème Ta mère, elle manifeste un nouveau sentiment, de nouvelles personnes, dans la nouvelle vie. On y retrouve ses vers remplis de compassion et d’affection :
    Elle est plus que ta mère, elle est notre mère.
    Bien qu’elle ne m’ait pas donné la vie ni ne m’élève,
    Jamais, au grand jamais de toute mon existence,
    Je ne lui témoignerai assez ma reconnaissance.
    (Ta mère)

    Dans l’âme sensible de Xuân Quynh, il n’y a de place pour aucun sentiment incomplet ou de lâcher-prise. Elle pousse volontiers ses émotions au plus haut point. Elle nous révèle toujours le fond de ses sentiments, ce qui apporte un poids à ses poèmes mais aussi des amertumes à sa vie. Xuân Quynh a d’ailleurs échangé sa vie pour nous offrir des vers. La poésie semble être son destin, et rien ne pouvait être autrement.

    Xuân Quynh ne paraît guère se soucier de chercher les formes d’expression pour sa poésie. Elle ne prend pas beaucoup de temps non plus pour choisir et embellir son langage. « Ne vous souciez pas d’aller chercher le langage. Les émotions vont choisir elles-mêmes leur langage », a déclaré la poétesse. Alors que les autres variétés littéraires ont tendance à chercher à se rénover, elle garde son point de vue simple : une chose intéressante n’est jamais obsolète. Xuân Quynh n’a pas l’intention de soigner sa poésie, elle se lance avec spontanéité. Dans plusieurs de ses poèmes (Les fleurs de chrysopogon, Je suis seule avec les vagues, Mes mains, Ta mère, Poème d’amour en fin d’automne...), les images et les émotions viennent naturellement, les lecteurs n’ont aucune impression de contrainte ou de chose forcée. Un autre point particulier dans sa poésie est la prosodie. Sa poésie a sa propre prosodie qu’on peut facilement distinguer. Ici, il n’est pas question de la manière de s’exprimer mais de celle de s’émouvoir, la prosodie de l’âme.

    Cette dernière année de sa vie, des crises cardiaques graves la font souffrir. La personne qui a maintes fois échangé son cœur contre des vers (Dans ma poitrine s’abrite ce petit cœur – Qui, pas un instant, ne bat pour nul autre que toi ; J’aime qu’il reste un cœur, mon véritable cœur – Qui est fait, comme tout autre, de sang, de chair) a été maltraitée par cette même maladie. De se voir inutile est la plus grande hantise de Xuân Quynh. La solitude lui pèse à chaque instant. Dans cet état d’esprit, elle écrit Le temps blanc, avec des vers poignants :
    Le triste cœur caché sous la fine chemise
    Qui battait auparavant pour toi, pour la muse,
    Maintenant à chaque minute et à chaque heure
    Ne bat que pour aggraver ma propre douleur.
    (Le temps blanc)

    Quand on voit son visage pâle, ses yeux humides et qu’on entend son souffle difficile, on devine la surcharge d’efforts que son cœur doit endurer. Ce cœur semble avoir dû lutter vers un but difficile à atteindre ; lutter contre le sort, et vers la vie, l’amour et le bonheur. La femme intelligente et sensible qu’elle est a une idée nette de ce qui lui arrivera. Elle souffre, elle est tourmentée par de vagues pressentiments. L’espace, le temps en hôpital semblent lui constituer un lieu d’exil qui la sépare du monde extérieur et de ceux qui lui sont les plus chers :
    Non, mon passé n’est pas seulement fait d’hier,
    Car même aujourd’hui m’est devenu le passé.
    Mon passé est l’au-dehors de cette entrée,
    Ton visage, et ceux de nos enfants adorés...
    ...
    Souhaitant partager avec moi les souffrances,
    De temps en temps tu viens me voir, puis tu repars.
    Tes yeux inquiets, tes paroles compatissantes
    Sombrent dans le passé dès que tu t’en vas.
    Tu appartiens aux personnes de l’au-dehors, en effet,
    Avec ses chemins, ses papiers bleus et ses vers
    (Le temps blanc)

    Dans sa poésie, Xuân Quynh a plus d’une fois mentionné la mort comme une chose inévitable. Mais qui aurait pu imaginer qu’elle partirait si tôt et d’une manière si dramatique ? Il y a quelque chose de prédestiné lorsqu’elle finit sa vie avec son mari et leur enfant par un jour d’août douloureux. Elle nous a quittés en automne, et les chrysanthèmes dorés qu’elle aimait couvrent le domaine du tombeau. Les fleurs de funérailles et d’hommage se faneront, Xuân Quynh, mais tu dois croire qu’il y a vraiment dans cette vie des « choses éternelles » ! Parmi les poèmes de Xuân Quynh, certains entreront sûrement dans l’immortalité. Elle est un poète inné, un poète qui s’est envolé du sort et de l’amour intarissable. Durant sa courte vie, elle a marché jusqu’au bout du grand chemin de la poésie : chemin qui part de son cœur pour rester dans celui de ses semblables.

    Dr Luu Khanh Tho (Institut de Littérature du Vietnam)

  6. #25
    Avatar de thuong19
    Date d'inscription
    septembre 2007
    Localisation
    Corrèze
    Messages
    4 435

    Par défaut

    Citation Envoyé par Léa Voir le message
    je complète l'info,
    C'est demain, pour les amis Français et amis Francophones ou autres, qui sont à Hanoï, autour d'un verre et autour du Livre



    Ptitpim, Vanvanvan Minh,huyenpk, frères singe,Léa ... Un rendez vous à ne pas manquer qui peut se tranxformer en "mini rencontre de membres" de Forumviêtnam

  7. #26
    zen
    zen est déconnecté
    Nouveau Viêt Avatar de zen
    Date d'inscription
    juillet 2010
    Messages
    27

    Par défaut

    Nguyễn Minh Phương= Léa?
    Đặng Trần Thường =Thuong19?

    ==================


    Thơ Xuân Quỳnh dịch sang tiếng Pháp


    Thể thao & Văn hóa - cách đây 2 giờ 15 phút




    Thơ Xuân Quỳnh dịch sang tiếng Pháp

    (TT&VH) - Tuyển tập 32 bài thơ của nữ sĩ Xuân Quỳnh (1942 - 1988) vừa được dịch và in song ngữ Việt - Pháp với một tiêu đề lạ Nếu ngày mai... Si demain... Tiêu đề này là từ câu thơ “Nếu ngày mai em không làm thơ nữa” của Xuân Quỳnh.
    Nữ sĩ Xuân Quỳnh
    Trong 32 bài có bài thơ đầu tay Chồi biếc, có bài thơ cuối cùng Thời gian trắng và những bài thơ quen thuộc như Thuyền và biển, Sóng, Thơ tình cuối mùa Thu, Tự hát. Dịch giả tiếng Pháp là Nguyễn Minh Phương. Cô sinh năm 1974 tại Hà Nội, tốt nghiệp bằng giỏi duy nhất K24, khoa Pháp, Đại học Sư phạm ngoại ngữ Hà Nội (1994), hiện làm việc cho một công ty liên doanh với Pháp. Minh Phương cho biết: “Em rất yêu tiếng Pháp và thấy các bạn Pháp cũng khá nhiều người quan tâm đến thơ văn Việt Nam. Thỉnh thoảng họ nhờ em dịch một bài thơ hay bài hát Việt, cứ thế dần dần em thấy thích thú với công việc này. Trước khi dịch thơ Xuân Quỳnh, em đã từng dịch một số nhà thơ khác và đăng trên tờ Le Courrier du Vietnam như: Nguyễn Duy, Phan Thị Thanh Nhàn, Đoàn Thị Lam Luyến, Trương Nam Hương, Đỗ Trung Lai, Huy Cận, Tế Hanh, Nguyễn Bính, Hồ Dzếnh...”. Từ hứng thú đó, cô đến với thơ Xuân Quỳnh vào cuối năm 2009. Lúc đầu cô cũng chỉ định dịch đăng trên Le Courrier du Vietnam, nhưng lúc chọn bài để dịch cô nhận thấy thật khó chọn vì thích nhiều bài quá. Vì vậy Minh Phương mới nảy ra ý định dịch hẳn một tuyển tập nhỏ thơ Xuân Quỳnh và kết quả là Nếu ngày mai... Si demain... ra đời hôm nay. Bản dịch của Minh Phương đã được sự hiệu đính của hai người ở Pháp, một người Việt là nhà giáo Đặng Trần Thường và một người Pháp là Pierre Montagu. PGS.TS Lưu Khánh Thơ ở Viện Văn học, em gái ruột của nhà thơ Lưu Quang Vũ đã cung cấp cho Minh Phương nhiều tài liệu về cuộc đời và tác phẩm của Xuân Quỳnh, cũng như đã giúp Minh Phương liên hệ với người con trai của nhà thơ để xin phép bản quyền dịch và xuất bản. Bản thảo đã được Pierre Enckell, nhà báo và nhà ngôn ngữ học Pháp, nhận đọc và viết lời tựa rất tinh tế. Tập thơ dịch là kết quả của những tấm lòng yêu thơ, yêu nhà thơ, ở Việt Nam và Pháp, nhưng bản thảo làm xong thì khó khăn lại là ở khâu xuất bản. May sao Công ty Telecom Technology Consultant International (TTCI Limited Company) đã tài trợ để tập thơ được in ra ở NXB Thế Giới với số lượng 500 bản, trong đó TTCI lấy 200 bản mang sang Pháp tiêu thụ.
    Bìa tập thơ song ngữ Việt - Pháp Nguyễn Minh Phương trong bản dịch có chú thích cho độc giả Pháp hiểu tên nhà thơ “Xuân Quỳnh” là đóa hoa quỳnh mùa Xuân, hoa quỳnh là một loài hoa sắc trắng, nở về đêm, hương thơm thoảng trong đêm. Và để tỏ lòng tưởng nhớ nhà thơ yêu thích, Phương đã viết một bài thơ nhỏ đề tặng để ở đầu tập bằng tiếng Việt và ở bìa bốn bằng tiếng Pháp.
    Thu ấy ai ươm một nhánh quỳnh Góc vườn nho nhỏ đón cây xinh Đông buồn lạnh lẽo hoa chưa nở Bỗng đó Xuân về tỏa ngát hương Trăng sao tinh tú quên đường bước Xao xuyến cùng ai ngắm dạ quỳnh Bao hương thanh khiết hoa dâng hiến Tất thảy cho đời chẳng giữ riêng Phải chăng quỳnh biết đêm rồi hết Vắt kiệt thân mình lặng lẽ thơm?
    Tập thơ Nếu ngày mai... Si demain... là một nỗ lực cá nhân đáng quý góp cho việc giới thiệu văn học Việt Nam ra nước ngoài.
    Nhà báo, nhà ngôn ngữ Pierre Enckell: Xuân Quỳnh nói tất cả và không nói gì cả
    Sau khi đã đọc hết cả tập thơ, cần phải quay lại bản tiểu sử ở cuối sách để nắm được bản chất nghệ thuật của Xuân Quỳnh. Tiểu sử cho biết, từ năm 13 tuổi bà đã vào học ở trường múa. Phải hiểu điều này rộng hơn. Những bài thơ của bà múa.
    Nhưng múa là nhịp điệu, là âm nhạc, là... Vâng, tôi hiểu. Nhịp điệu của câu thơ không còn giữ nguyên qua bản dịch tiếng Pháp và âm nhạc của các từ cũng bị biến đổi. Nhưng điều đáng chú ý hơn là những đặc điểm đó được truyền đạt ở đây hết sức rõ ràng, gợi ra được cái chuyển động của vũ công, cái âu yếm, thuần khiết của nhạc công và sự duyên dáng của cả hai.
    Ta hãy triển khai phép loại suy này thêm chút nữa. Ở đây không có đại cảnh, cũng chẳng có dàn nhạc lớn. Chỉ những cử chỉ mức độ, một tuyến giai điệu thuần túy, không có gì thái quá. Cái khó nhất, đó là đạt tới tính giản dị. Bao nhiêu điệu bộ cho bằng một cái chớp mắt?
    Xuân Quỳnh nói gì? Nói tất cả và không nói gì cả. Không có gì gây ấn tượng mạnh, nhưng có đủ các gam màu cảm xúc trữ tình. Tôi vui, tôi buồn. Tôi yếu đuối, tôi mạnh mẽ. Tôi bực tức, tôi vui sướng. Tôi yêu anh, tôi được anh yêu. Tôi hoài niệm. Tôi mơ. Tôi sống. Những nhà thơ lớn nhất cũng hiếm khi nói điều khác.
    Từ tất cả những cái đó, các dịch giả đem lại cho chúng ta một tiếng vọng. Do không biết được thứ tiếng của Xuân Quỳnh, nên chúng ta, những độc giả tiếng Pháp, nhờ họ mà có khả năng đến gần được những bài thơ này và đoán ra sự quyến rũ của chúng. Họ đáng được cám ơn về điều đó.
    Ngân Xuyên (dịch từ bài tựa của Pierre Enckell)
    Ngân Xuyên
    Dernière modification par zen ; 19/10/2010 à 14h09.


  8. #27
    Avatar de thuong19
    Date d'inscription
    septembre 2007
    Localisation
    Corrèze
    Messages
    4 435

    Par défaut

    Citation Envoyé par thuong19 Voir le message
    Salut Abgech,
    J'avais déjà indiqué le moyen de se procurer l'ouvrage ici : http://www.forumvietnam.fr/forum-vie...tml#post114174,
    .................
    La liste des librairies sera complétée incessamment sous peu.
    Salut Abgech, Ti ngoc, Buuhoa, Brimaz, VinaT4, Yen, Dông Phông, NVTL,Zen,.... et les autres.
    Soyez patients, il y a du retard dans la venue en France des Recueils . On tente de résoudre ce problème au plus vite.
    Le recueil est déjà épuisé au Viêtnam. Mais il est prévu un réapprovisionnement à l'occasion d'une rencontre autour de Xuân Quỳnh à " l'Espace" à Ha Noï fin Février .La date sera précisée ultérieurement.
    En tout cas on vous remercie pour votre soutien
    Dernière modification par thuong19 ; 20/12/2010 à 09h05.

  9. #28
    Le Việt Nam est fier de toi Avatar de Buuhoa
    Date d'inscription
    août 2007
    Messages
    4 454

    Par défaut

    Citation Envoyé par thuong19 Voir le message
    Salut Abgech, Ti ngoc, Buuhoa, Brimaz, VinaT4, Yen, Dông Phông, NVTL,Zen,.... et les autres.
    Soyez patients, il y a du retard dans la venue en France des Recueils . On tente de résoudre ce problème au plus vite.
    Le recueil est déjà épuisé au Viêtnam. Mais il est prévu un réapprovisionnement à l'occasion d'une rencontre autour de Xuân Quỳnh à " l'Espace" à Ha Noï fin Février .La date sera précisée ultérieurement.
    En tout cas on vous remercie pour votre soutien
    Bonjour Thuong,

    Je compte toujours sur toi pour jouer les guetteurs pour nous avertir de l'arrivée des Recueils en France !

    Et je te remercie de monter dans ta tour pour les voir arriver !
    "Il est plus urgent de vivre que de compter !" Françoise SAGAN
    On n'est riche que de ses amis.

  10. #29
    Le Việt Nam est fier de toi Avatar de Ti Ngoc
    Date d'inscription
    décembre 2007
    Messages
    6 121

    Par défaut

    Merci anh Thuong pour cette info!


  11. #30
    Avatar de NoiVongTayLon
    Date d'inscription
    mai 2007
    Localisation
    France/Paris
    Messages
    4 414

    Par défaut

    Bonjour à toutes et à tous,

    Citation Envoyé par zen Voir le message
    Nguyễn Minh Phương= Léa?
    Đặng Trần Thường =Thuong19?
    @Zen : Eh oui, le FV regroupe des gens bien connus et talentueux comme anh Thuong et Léa...

    Citation Envoyé par thuong19 Voir le message
    Salut Abgech, Ti ngoc, Buuhoa, Brimaz, VinaT4, Yen, Dông Phông, NVTL,Zen,.... et les autres.
    Soyez patients, il y a du retard dans la venue en France des Recueils . On tente de résoudre ce problème au plus vite.
    Le recueil est déjà épuisé au Viêtnam. Mais il est prévu un réapprovisionnement à l'occasion d'une rencontre autour de Xuân Quỳnh à " l'Espace" à Ha Noï fin Février .La date sera précisée ultérieurement.
    En tout cas on vous remercie pour votre soutien
    Merci anh Thuong de l'info.
    NVTL
    Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao : Nối Vòng Tay Lớn



Informations de la discussion

Utilisateur(s) sur cette discussion

Il y a actuellement 1 utilisateur(s) naviguant sur cette discussion. (0 utilisateur(s) et 1 invité(s))

Règles de messages

  • Vous ne pouvez pas créer de nouvelles discussions
  • Vous ne pouvez pas envoyer des réponses
  • Vous ne pouvez pas envoyer des pièces jointes
  • Vous ne pouvez pas modifier vos messages
  •  
À Propos

Forumvietnam.fr® - Forum vietnam® est le 1er Forum de discussion de référence sur le Vietnam pour les pays francophones. Nous avons pour objectif de proposer à toutes les personnes s'intéressant au Viêt-Nam, un espace de discussions, d'échanges et d'offrir une bonne source d'informations, d'avis, et d'expériences sur les sujets qui traversent la société vietnamienne.

Si vous souhaitez nous contacter, utilisez notre formulaire de contact


© 2024 - Copyright Forumvietnam.fr® - Tous droits réservés
Nous rejoindre