Bonjour,
Un poème pour égayer…
Rồi như đá ngây ngô
Trịnh Công Sơn
Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ
Đôi khi bỗng nghe bước chân về đâu đó của em
Ngày nào vừa đến đã xa muôn trùng
Ngày nào vừa đi lạnh lùng bước chân
Đôi khi thấy trong gió bay lời em nói
Đôi khi thấy trên lá cây ngày em đã xa tôi
Đôi khi nắng trên phố xưa làm tôi nhớ
Đôi khi có mưa giữa khuya hồn tôi bỗng vu vơ
Đôi khi thấy trên lá khô một dòng suối
Đôi khi nhớ trong mắt em một bóng tối nhỏ nhoi
Từng ngày tình đến thiết tha ân cần
Từng ngày tình đi một vùng vắng im
Đôi khi thấy trong cánh chim từng đêm tối
Đôi khi nhớ trong tóc em mùi cây trái thơm tho
Đôi khi bước qua phố xưa lòng tôi nhớ
Đôi khi thấy trăm vết thương rồi như đá ngây ngô.
De pierre insensible devenu
Parfois le soleil en passant derrière le toit me rappelait des souvenirs
Parfois j’entendais soudainement tes pas quelque part retentir
Ce jour où tu venais juste d’arriver est si loin maintenant
Ce jour aussi où tu venais de partir, d’un pas indifférent
Parfois dans le souffle du vent tes paroles me parvenaient
Parfois dans les feuilles je revoyais ce jour où tu m’avais quitté
Parfois le soleil luisant sur la ville m’emportait vers le passé
Parfois une pluie nocturne plongeait dans le vague mes pensées
Parfois sur les feuilles mortes je voyais un ruisseau couler
Parfois je revoyais la légère ombre qui dans tes yeux s’était glissée
Avec l’amour, chaque jour se passait en ardentes prévenances
L’amour enfui, chaque jour n’était plus qu’un désert de silence
Parfois dans le vol des oiseaux je revoyais chacune de nos nuits
Parfois je me rappelais de ta chevelure le doux parfum de fruit
Parfois marchant dans les vieilles rues, mon cœur s’était souvenu
Parfois mes nombreuses blessures sont de pierre insensible devenues