Chers ami(e)s,
Ici en Bretagne, il pleut à verse, et j’envie nos ami(e)s du Midi qui peuvent entendre des cigales, comme en été chez nous au Viêt Nam.
Pour me consoler, je relis la merveilleuse traduction de La cigale et la fourmi de Jean de Lafontaine par notre grand érudit Nguyễn Văn Vĩnh (1882-1936), qui a enchanté beaucoup d’entre nous dans notre jeunesse.
Dông Phong
Con ve và con kiến
Ve sầu kêu ve ve,
Suốt mùa hè,
Đến kỳ gió bấc thổi,
Nguồn cơn thật bối-rối.
Một miếng cũng chẳng còn,
Ruồi bọ không một con.
Vác miệng chịu khúm-núm,
Sang chị Kiến hàng-xóm.
Xin cùng chị cho vay,
Dăm ba hạt qua ngày.
— Từ nay sang tháng hạ,
Em lại xin đem trả.
Trước thu, thề Đất Trời!
Xin đủ cả vốn lời.
Tính Kiến ghét vay cậy;
Thói ấy chẳng hề chi.
— Nắng ráo chú làm gì?
Kiến hỏi Ve như vậy.
Ve rằng:
— Luôn đêm ngày,
Tôi hát, thiệt gì bác.
Kiến rằng:
— Xưa chú hát! Nay thử múa coi đây.