L'histoire drôle est : Avec un professeur si clairvoyant, il est inutile de nourrir un chien pour garder la maison
không phải nuôi chó !
Có thằng kẻ trộm, một hôm, vào rình nhà thầy đồ. Hắn đang hì hục khoét vách đằng trước thì thầy đồ xem cổ văn vừa đến bài "Tiền Xích Bích Phú" 前 赤 壁 賦 nhưng thầy lại đọc nhầm là
"Tiền diệc bích tặc"
(nghĩa là : phía trước cũng có trộm). Tên kẻ trộm nghe, tưởng thầy bảo đánh đuổi mình, vội co giò chạy tuốt. Nhưng chạy một quãng, chẳng thấy ai đuổi theo, hắn mới trở lại, vào khoét vách đằng sau. Lúc bấy giờ, thầy lại đọc tới câu 後 赤 壁 賦 (" Hậu Xích Bích phú" mais il se trompe de caractère et lit
"Hậu diệc bích tặc" (phía sau cũng có giặc). Thằng kẻ trộm nghe, sởn tóc gáy, đâm đầu chạy, vừa chạy vừa nghĩ thầm:
- Quái lạ thật. Cái ông thầy này sao mà tinh thế ! Ai có phúc đón được thầy về nhà dạy học thì chắc khỏi nuôi chó giữ nhà !