Page 1 sur 4 123 ... DernièreDernière
Affichage des résultats 1 à 10 sur 35

Discussion: "La femme de mes rêves" d'un Viêtkiêu.

  1. #1
    Amoureux du Viêt-Nam Avatar de AnhTruc
    Date d'inscription
    décembre 2008
    Messages
    863

    Par défaut "La femme de mes rêves" d'un Viêtkiêu.

    J'aime bien cette histoire
    Quel est le Viêtkiêu qui n'a pas laissé "une petite femme de ses rêves" au pays ?
    Qui de nous n'a pas vécu une histoire disons à peu près semblable de près ou de loin ?
    Toutes mes excuses pour les personnes qui ne lisent pas le vietnamien.
    je tacherais de faire un petit résumé quand j'aurais un peu de temps.
    Cordialement
    AnhTruc

    “người trong mộng”
    Đây là lần thứ hai vợ chồng Tư Chuột về thăm Việt Nam, lần trước cách đây năm, sáu năm. Thời gian cứ vùn vụt trôi, mải mê bận rộn vì cuộc sống, dù nhớ nhà, nhớ người thân hai bên nội ngoại, mà bây giờ mới có dịp trở về lần nữa.

    Tư Chuột nao nức về Việt Nam gặp lại người thân, ngoài ra còn vì một lý do khác. Anh sẽ gặp lại một người bạn gái cũ sau hơn 30 năm xa cách, là “người trong mộng” của anh thời còn đi học.
    Qua một người bạn học cũ mới liên lạc được, hiện cũng đang sống ở Mỹ, anh ta đã cho Tư Chuột biết tin tức một số bạn bè cùng lớp thời Trung Học. Họ cùng hào hứng nhắc đến người đẹp Ngọc Diệp, cô bé xinh xinh và nổi tiếng làm thơ hay của lớp, đám nam sinh thuở đó cứ mười người thì phải trên năm người có cảm tình với nàng và hâm mộ thơ nàng. Trong số đông đảo những thằng trồng cây si nàng có cả Tư Chuột. Là một người vóc dáng nhỏ thó, gương mặt choắt cheo, lại con nhà nghèo học dở, nên anh nam sinh Lê văn Tư, biệt danh các bạn đặt cho là Tư Chuột không bao giờ dám mơ được tiếp cận nàng thơ, không bao giờ dám “chen lấn” với các nam sinh khác để hòng chiếm được cảm tình của nàng. Tư Chuột chỉ biết thương trộm nhớ thầm người trong mộng.

    Ngọc Diệp là một trong số vài người đẹp của lớp, nàng là con nhà giàu, học giỏi, dáng gầy gầy, đôi mắt to đen đằm thắm, và mái tóc dài qua vai luôn buông xỏa về một bên trông càng quyến rũ và lãng mạn. Các anh tha hồ đua nhau làm thơ tặng nàng, Tư Chuột xôn xao chẳng thể nào ngồi yên, anh không biết làm thơ, nên định mua một cuốn sách thơ của nhà thơ nổi tiếng nào đó để tặng nàng, mượn thơ người khác nói lên nỗi lòng của mình hay ít ra cũng làm nàng vui thích vì nhận được cuốn thơ hay. Nhưng anh chưa thực hiện được thì biến cố 1975 xẩy ra.

    Bây giờ Ngọc Diệp là goá phụ, hai con, cuộc sống của nàng ở Việt Nam rất nghèo khổ. Mới nghe, Tư Chuột mủi lòng thương xót cho người xưa. Có ai ngờ một cô gái đẹp cao sang thuở đó, bể dâu cuộc đời vùi dập nàng sa cơ thất thế đến tôị nghiệp? Cũng có ai ngờ anh Tư Chuột, tướng tá lù đù, thuở đó không ông thầy bói nào nhìn mà dám mở miệng tiên đoán tương lai giàu sang phú quý cho được, học hành thì lình bình đủ điểm lên lớp là may lắm rồi, nay lại là một người thành đạt, một ông chủ shop sửa xe to lớn và đông khách trên xứ Mỹ, hai con học Đại học, nhà cao cửa rộng trả off từ lâu, vợ Tư Chuột hột soàn đeo đầy cổ, đầy tay.

    Tư Chuột đã ghi chép cẩn thận địa chỉ nhà Ngọc Diệp, nàng sống tại Sài Gòn nên sự đi lại càng thuận tiện vì hầu hết họ hàng bên vợ và bên Tư Chuột cũng ở quanh Saì Gòn. Nhất định, anh sẽ đến thăm nàng, cả một đời người anh mới có dịp hiên ngang tiếp cận nàng như thời điểm này. Dù anh gặp lại Ngọc Diệp chỉ với tư cách một người bạn cũ, để nhìn lại bóng dáng người xưa. Nay ai đã phận nấy, hai khung trời khác biệt, cái tình cảm thời tuổi trẻ chỉ còn là kỷ niệm, một kỷ niệm đẹp có lẽ Tư Chuột không thể nào quên.

    Tư Chuột dấu vợ, chị vợ hay ghen và giàu tưởng tượng, chỉ cần anh nói đi thăm một người bạn gái cũ là chị ta sẽ suy đoán ra một thiên tình sử ngay, và chị sẽ không rời anh nửa bước. Tư Chuột không muốn vợ đi theo làm tan biến đi giây phut diệu kỳ hội ngộ, chắc chắn nên thơ và lãng mạn như người thơ thuở ấy.

    Tư Chuột đã sắp đặt sẵn mọi thứ trong đầu trước khi đến nhà thăm Ngọc Diệp, anh sẽ ghé tiệm sách mua một cuốn thơ, món quà anh còn mắc nợ nàng bao nhiêu năm về trước. Nhưng nàng nghèo lắm, thơ chỉ có ý nghĩa cho tâm hồn. Anh sẽ tặng nàng một món quà thực tế là tiền, là đô la. Anh ngại ngùng qúa, với một người yêu thơ, làm thơ, mà anh mang chuyện tiền bạc ra có đụng chạm vào tự ái của nàng không? Anh sẽ bỏ món quà ấy vào phong thư cho lịch sự, sẽ nhẹ nhàng kín đáo và nói hết sức khiêm nhường rằng: “ Tôi quý mến Ngọc Diệp chân tình nên mới tặng món quà nhỏ mọn này, mong Ngọc Diệp đừng từ chối làm tôi đau lòng”. Ôi, đôi mắt to đen đằm thắm của nàng chắc sẽ nhìn anh cảm động? và biết đâu trong sâu thẳm tâm hồn nàng sẽ dày vò nuối tiếc sao ngày xưa không để ý đến anh Tư Chuột, thì ngày nay đời nàng sung sướng biết bao?

    Sáng nay sau khi ăn uống điểm tâm bên nhà vợ, Tư Chuột thay bộ quần áo bình dân giản dị nhất, chiếc quần màu kaki và áo sơ mi trắng bỏ ra ngoài. Đến nhà Ngọc Diệp trong hoàn cảnh nghèo, anh chẳng muốn mình ăn mặc sang trọng ra vẻ Việt Kiều làm nàng tủi thân. Anh xin phép vợ để đi thăm vài thằng bạn cũ, nhìn cách ăn mặc tàn tàn của anh, chị tin ngay, và dặn chiều về sớm để hai vợ chồng cùng đi dạo phố.
    Tư Chuột ra đầu ngõ kêu xe ôm chở đến một tiệm sách gần nhất và bảo anh xe ôm ngồi ngoài chờ.
    Từ xưa tới nay Tư Chuột có biết gì về thơ, nay lạc vào một rừng thơ làm anh hoa cả mắt, có nhiều tập thơ của nhiều tác giả khác nhau, cuốn nào trình bày bìa cũng đẹp, những lời đề tựa, lời giới thiệu nào cũng bay bổng trời xanh. Mở ra đọc thử mỗi bài thơ, Tư Chuột thấy bài nào cũng… giống nhau, thất tình, thương nhớ, giận hờn…càng làm anh rối trí. Thà như ở shop xửa xe của anh, xe nào hư không nổ máy, anh mày mò một lúc là tìm ra lý do ngay, thà khách hàng yêu cầu anh thay nhớt xe, anh làm vèo một cái là xong. Còn lựa chọn một cuốn thơ trong đám thơ này sao mà khó khăn qúa!

    Tư Chuột cầm một cuốn thơ lên, bìa màu tím, xinh xinh, cuốn thơ tên “Một thời tương tư”, anh thấy thích hợp với mình nhất, anh đã chẳng một thời tương tư Ngọc Diệp đó sao! Muộn còn hơn không, để anh được bày tỏ tình cảm với nàng, dù điều ấy nàng cũng biết thừa từ lâu..
    Anh mang cuốn thơ ra quầy tính tiền, nhờ cô nhân viên gói giấy hoa cho đẹp để làm quà tặng, anh đã hào hoa trả tiền gấp đôi gấp ba gía ghi trên bìa sau cuốn thơ và hớn hở ra khỏi nhà sách.
    Anh xe ôm tiếp tục cuộc hành trình tìm địa chỉ nhà Ngọc Diệp, một con hẻm nhỏ gần khu chợ Bà Chiểu, anh ta bảo đảm sẽ tìm ra địa chỉ mới ăn tiền xe, nên Tư Chuột yên tâm, âu yếm ôm nhẹ cuốn thơ vào lòng và ngắm nhìn cảnh tấp nập của phố phường. Sau khi anh xe ôm quẹo vào vài con hẻm ngoằn nghoèo, vài lần rẽ trái, rẽ phải đến chóng mặt, Tư Chuột đã đứng ngay trước số nhà muốn tìm.

    Anh sửa lại nếp áo, nếp quần cho bớt nhăn nhó và run run đưa tay lên gõ cửa, hồi hộp chờ đợi gương mặt quen thuộc ngày xưa hiện ra. Chắc khi nghe anh giới thiệu là Tư Chuột, Ngọc Diệp sẽ nhớ ra ngay, cái biệt danh độc đáo của anh nam sinh nhỏ con nhất lớp, nhà quê nhất lớp, và học dở nhất lớp, ai cũng biết.
    Nhưng trong nhà vẫn im vắng, không một ai ra trả lời! Tư Chuột đang ngỡ ngàng chưa biết tính sao thì một bà hàng xóm sát bên chạy ra, sốt sắng:

    - Ông tìm nhà bà Diệp hả?

    Tư Chuột mừng rỡ:
    - Vâng, có phải đây là nhà bà Ngọc Diệp không?

    - Đúng rồi, ba mẹ con bà ấy bán qúan cơm tấm ngoài đầu hẻm, kế bên tiệm bán chè, sinh tố đó, bộ khi nãy vô đây ông anh không nhìn thấy hả?

    - Vâng, thôi cám ơn bà.


    Từ Chuột leo lên xe ôm và chạy ra đầu hẻm, bây giờ mới để ý thấy qúan cơm đúng như bà hàng xóm nói, Anh trả tiền hậu hĩ cho anh xe ôm và đến hàng sinh tố kêu một ly mãng cầu tươi, ngồi nghỉ chân và suy nghĩ, không lẽ Ngọc Diệp đang bận rộn bán buôn mà anh đến nhận diện người quen, chuyện trò và tặng quà ngay giữa chốn bát nháo ăn uống này thì còn gì là ý nghĩa? Để chiều nay, khi nàng về nhà, anh sẽ đến cũng không muộn màng gì, và sẽ có nhiều thời gian để tâm sự, nhắc lại những kỷ niệm thời đi học.
    Anh thong thả uống hụm sinh tố và dõi mắt sang hàng cơm tấm bên cạnh. Đang tầm sáng, giờ cao điểm đông khách, anh chẳng thấy Ngọc Diệp đâu, chỉ thấy một bà to mập đang ngồi giữa nồi cơm to tướng không kém gì bà ta, và một cái bàn thấp trên bày la liệt những món ăn, những hũ đồ chua và hũ nước mắm, mấy ống đựng thìa, đựng nỉa. Bà vừa xới cơm ra dĩa, vừa gắp thức ăn lia lịa và luôn miệng quát hai phụ nữ trẻ bưng bê:

    - Lẹ tay lẹ chân lên chút coi, khách đang ngồi đợi kìa!

    - Dẹp mấy cái dĩa không vào đây cho tao, hết dĩa rồi !

    Tư Chuột làm bộ bâng quơ hỏi chị bán sinh tố:
    - Nghe nói quán cơm này ngon lắm phải không chị?

    Chị sinh tố thật thà:
    - Quán cơm tấm bà Ngọc Diệp nổi tiếng ngon, ông ăn thử thì biết.

    - Chị làm ơn kêu cô giúp việc cho tôi dĩa cơm tấm sườn nướng đi.

    - Hai cô đó là con gái bà Ngọc Diệp, ba mẹ con sống nhờ nồi cơm tấm này đó.

    - Vậy bà ấy đâu rồi?

    - Thì bà Ngọc Diệp to béo đang ngồi bán cơm chứ ai.


    Tư Chuột giật mình hụt hẫng, anh tưởng mình nghe lầm. Cố giữ vẻ bình tĩnh, anh nói cho chị sinh tố khỏi nghi ngờ vì thái độ khác thường của mình:
    - Nghe danh quán cơm bà Ngọc Diệp, hôm nay tôi mới có dịp ghé đây ăn thử.

    Chị sinh tố chẳng thì giờ đâu mà nghi ngờ như chị Tư Chuột nhà anh. Chị ta vui vẻ đi gọi cơm giùm anh, nên Tư Chuột tự nhiên và thoải mái nhìn bà to mập kia kỹ lưỡng hơn. Đúng là Ngọc Diệp rồi, nhờ đôi mắt to đen mà anh đã nhận ra nàng, dù hình dáng nàng thì hoàn toàn khác hẳn.
    Mọi thứ trên cõi đời có thể thay đổi, nhưng sao cuộc sống và thời gian lại nỡ biến đổi một cách phũ phàng từ một cô gái xinh xẻo, vóc dáng gầy gầy, một nàng thơ dịu dàng ngày nào thành một bà to mập, ngồi bán cơm ngoài đường phố và luôn miệng quát mắng con trước mặt mọi người như thế?

    Cô con gái của Ngọc Diệp bưng dĩa cơm tới bàn Tư Chuột, nhìn cô gái, Tư Chuột đã thấy lại đôi mắt to đen đằm thắm của người mẹ bao nhiêu năm về trước. Anh thong thả ăn từng thìa cơm nhỏ vì bụng hãy còn no, và vì muốn kéo dài thì giờ để nhìn thêm cảnh đời của Ngọc Diệp, cho bõ công lao anh nao nức từ bên Mỹ khi chuẩn bị về Việt Nam, cho bõ công lao anh đã ngồi mỏi lưng sau chiếc xe ôm đi tìm con hẻm nhà nàng cả giờ đồng hồ.

    Khách hàng vẫn đông, bà mẹ vẫn the thé sai bảo và mắng hai cô con gái, có lúc rảnh tay bà ngẩng lên, quét ánh mắt lanh lợi như điểm danh các khách hàng, bà ta ngừng lại nơi Tư Chuột vài giây, vẫn không có cảm xúc gì khác lạ, như với bao nhiêu người khách khác mà thôi. Làm sao trong giây phút bận rộn hối hả này, bà có thể nhận ra một người quen sau hơn 30 năm mờ mịt vì gío bụi cuộc đời? rồi bà lại cúi xuống thoăn thoắt xới cơm, lấy thức ăn cho khách.
    Tư Chuột kêu tính tiền, cô gái hét gía 40 ngàn đồng, trong khi nãy giờ anh thấy mỗi dĩa cơm tương tự người ta chỉ trả có 20 ngàn đồng. Anh ngạc nhiên nhưng cũng móc túi trả đầy đủ, chị bán sinh tố nhìn Tư Chuột thương hại, thì thầm:

    - Mẹ con bà này chuyên môn coi mặt đặt tên, thấy ông là khách lạ, ngàn năm một thuở mới đến quán một lần, nên tính gía trời ơi, kiếm thêm thu nhập. Nhưng cũng còn may cho ông, bữa hôm có chị Việt Kiều về xóm chơi, sáng ra đây ăn cơm tấm, bị chém một dĩa cơm tới 50 ngàn đồng, vì chị đó ăn mặc sang trọng lắm, nhìn vô thấy Việt Kiều liền.

    Tư Chuột xót xa, không vì mất thêm tiền một cách vô lý, mà vì lòng tham của con người, lại là người mà anh từng ngưỡng mộ, thương mến. Cuốn sách thơ trong tay Tư Chuột bỗng trở nên thừa thãi, lố bịch, và cái phong thư có vài trăm đô la nằm trong túi áo anh có lẽ không bao giờ cần phải lựa lời tế nhị để trao cho người nhận nữa. Anh bỗng quyết định không cần đến nhà Ngọc Diệp, không đối diện với nàng, người trong mộng của anh đã chết tự lâu rồi. Món tiền này anh sẽ cho những người nghèo khổ nào đó anh gặp trên đường phố, còn cuốn thơ, sẽ có một người xứng đáng hơn Ngọc Diệp để anh trao tặng.


    Một thằng bé bán vé số đến bên Tư Chuột, nó chìa xấp vé số ra mời mọc, nhưng Tư Chuột gạt đi và mời lại nó:
    - Thằng nhỏ, mày muốn ăn cơm tấm không?

    - Muốn, mà không có tiền ông ơi!

    - Mày có bao nhiêu đứa bạn kêu hết lại đây, tao bao.
    Thằng vé số nhẩy cẩng lên vì vui sướng, vội chạy đi tìm lũ bạn, một lúc sau hơn chục đứa kéo tới bu quanh Tư Chuột, anh ra lệnh:

    - Đứa nào muốn ăn gì thì kêu đi, rồi qua uống sinh tố hay ăn chè quán này. Nghe chưa?

    Lũ trẻ uà ra chỗ bà bán cơm, xúm xít chỉ trỏ các món ăn. Tư Chuột gọi cô con gái bà hàng cơm ra, đếm bao nhiêu dĩa cơm, mỗi dĩa 40 ngàn đồng , trả tiền ngay tại chỗ, làm cô kinh ngạc không ngờ hôm nay trúng mánh lớn. Tư Chuột lại đưa cho cô một xấp bạc Việt Nam nữa và nói trước mặt lũ trẻ:

    - Số tiền này đủ cho lũ trẻ đến đây ăn cơm ít nhất cũng ba lần nữa. Tôi trả trước cho cô đấy.
    Anh quay qua trả tiền chị sinh tố cũng đủ cho bọn trẻ ba lần nữa rồi ra về.

    Thấy chồng về sớm chị Tư Chuột ngạc nhiên:

    - Tưởng anh đi tới nhà bạn bè chiều mới về?

    Anh chìa cuốn thơ gói trong tấm giấy hoa xinh đẹp ra:
    - Có tìm nhưng không gặp bạn, nên anh ghé vào một tiệm sách, chọn mua tặng em một cuốn thơ tình.

    - Một cuốn thơ tình?
    Chị Tư Chuột cảm động ngỡ ngàng vì món quà bất ngờ, chồng chị chưa bao giờ tặng chị một món quà thanh lịch như thế này, chị như bay bổng vào cõi thiên thai:

    - Anh ơi, tuy em ít đọc thơ, nhưng anh mua tặng thì từ nay em sẽ siêng đọc thơ và sẽ yêu nó.
    Chị mở ra thấy cuốn thơ, lẩm bẩm đọc “ Một thời tương tư”, nên càng cảm động và ngạc nhiên:

    - Không ngờ anh tối ngày lo sửa xe, tay chân dầu nhớt, mà cũng có tâm hồn thi sĩ ghê. Ở với anh mấy chục năm em mới phát hiện ra điều này. Bộ hồi đó anh tương tư em hả?

    Tư Chuột nhìn vợ, chị cũng to mập, sồn sồn không thua gì Ngọc Diệp. Nhưng còn có chỗ dễ thương, chị đôn hậu và thành thật tin vào những lời nói dối của chồng.
    Tư Chuột bỗng thấy thương vợ hơn bao giờ, anh nói bằng sự trìu mến như thuở ban đầu mới cưới nàng:
    - Vì em mãi mãi là người anh yêu, là người trong mộng của đời anh.

    * * *

    Buổi chiều đi chơi cùng với vợ, tình cờ đi ngang qua con đường nơi đầu hẻm nhà Ngọc Diệp, quán cơm đã dẹp, chỉ còn quán sinh tố. Tư Chuột bảo tài xế taxi ngừng lại, để anh ghé vào tiệm sinh tố mua một bao thuốc lá ba số. Chị sinh tố nhận ra anh ngay và mau mắn:

    - Mấy đứa nhỏ nhờ tôi gởi lời cám ơn ông nếu có dịp gặp lại. Còn bà Ngọc Diệp chủ tiệm cơm, bà ấy tuyên bố một câu về ông, nói ông đừng có buồn nghe?

    - Chị cứ nói đi.

    - Bà ấy nói với tôi rằng thằng cha đó một là khùng, hai là dân giang hồ làm ăn gian dối, trúng mánh, nên mới thừa tiền bao lũ trẻ bụi đời ngoài đường phố. Biết thằng cha chịu chơi như vậy, lúc nãy tao tính mỗi dĩa cơm 50 ngàn đồng rồi. Tiếc quá!

    Tư Chuột chào chị sinh tố lên Taxi, lòng thảnh thơi, không có gì để nuối tiếc khi anh đã quyết định không bao giờ gặp lại người trong mộng ngày xưa của mình nữa.


    Nguyễn thị Thanh Dương
    source: http://phusaonline.free.fr/ButViet/T...ThanhDuong.htm

  2. # ADS
    Circuit publicitaire
    Date d'inscription
    Toujours
    Messages
    Plusieurs
     

  3. #2
    Jeune Viêt Avatar de sgn3vlg
    Date d'inscription
    février 2011
    Messages
    121

    Par défaut

    merci Bác AnhTrúc de me faire découvrir ce site.
    lire des petites histoires courtes et drôles m'aident à oublier temporairement la réalité et la fatigue d'une journée de labeur !
    La vie sépare mais elle n'oblige pas à oublier. Quand on aime son pays, on le garde dans notre coeur bien au chaud.

  4. #3
    Repose en paix Avatar de Agemon
    Date d'inscription
    novembre 2005
    Localisation
    Médoc
    Messages
    1 982

    Par défaut

    Merci grand frère AnhTrúc !

    Il a l'air très, très, très intéressant le site.

    J'ai essayé la traduction avec Chrome mais comme tous les robots traducteurs, c'est mot à mot, il faut remettre correctement les phrases en bon fr.
    La traduction est compréhensive mais il y a trop d'erreur de traduction & trop de correction à faire.

    *********

    Ciatation sur le site

    Không tự do chê trách, chẳng bao giờ có lời khen mát lòng
    Sans la liberté de blâmer, il n'est point d'éloge flatteur " (Beaumarchais)

    *********


    Dernière modification par Agemon ; 24/07/2011 à 03h14.
    [LEFT][COLOR=#c0504d]Et si vous venez faire un tour chez moi ! [/COLOR][/LEFT]
    [COLOR=#c0504d][COLOR=#c0504d][SIZE=3][FONT=Calibri]- [/FONT][/SIZE][/COLOR][URL="http://khmercanada.voila.net/Tapa/tapa7.htm"][B]VIÊT NAM MẾN YÊU.[/B][/URL] [/COLOR]

  5. #4
    Amoureux du Viêt-Nam Avatar de AnhTruc
    Date d'inscription
    décembre 2008
    Messages
    863

    Par défaut

    Citation Envoyé par sgn3vlg Voir le message
    merci Bác AnhTrúc de me faire découvrir ce site.
    lire des petites histoires courtes et drôles m'aident à oublier temporairement la réalité et la fatigue d'une journée de labeur !
    Citation Envoyé par Agemon Voir le message
    .....
    Il a l'air très, très, très intéressant le site.
    ......
    Bonjour TLM
    Bonjour sgn3vlg
    Bonjour Agemon
    Si vous aimez ses histoires, surtout ne manquez pas son
    PPS truyện: Những Cánh Phượng Khô Ép Trong Trang Vở
    très très émouvant.


    à voir sur ce site:
    truy?n Nguyên Nhung
    Cordialement
    AnhTruc

  6. #5
    Amoureux du Viêt-Nam Avatar de AnhTruc
    Date d'inscription
    décembre 2008
    Messages
    863

    Par défaut petit résumé en français de "la femme de mes rêves"

    Bonjour TLM
    Comme promis voici un tout petit résumé en français de "la femmes de mes rêves"
    Il y a certainement beaucoup de maladresses et de fautes dans cet essai de résumé. Je suis sûr que personne ne me tienne rigueur.
    Cordialement
    AnhTruc

    "La femme de mes rêves"
    C'est la deuxième fois que le couple Tư Chuột retourne au VN
    Tư Chuột est très excité de ce voyage avec le secret espoir de revoir "la femme de ses rêves"
    Il a reçu les dernières nouvelles de ses anciens camarades de classe. Tous ont évoqué l'image de la belle Ngọc Diệp. Tous avaient tourné autour d'elle.
    Sauf Lê văn Tư surnommé Tư Chuột à cause de son visage ingrat.
    Il n'avait jamais osé la regarder de face mais l'aimait en silence.
    Ngọc Diệp était parmi les plus belles de la classe. Intelligente, riche et poète en plus.
    Il se promettait de lui offrir un livre de poésie, une sorte de déclaration indirecte d'amour.
    Mais il n'avait jamais eu l'occasion.
    Aux dernières nouvelles elle est veuve et pauvre, toujours restée au Viet Nam.
    Et lui est devenu riche propriétaire d'un garage de réparation des voitures automobiles en Amérique.
    Il avait pris soin de bien noter son adresse.
    Aussitôt arrivé au VN, la première chose qu'il fit est d'aller voir "la femme de ses rêves" en cachette de sa femme.
    Il préparait une belle enveloppe et acheta après plusieurs sélections un livre de poésie intitulé : " Au temps de la passion amoureuse"
    Il trouva l'adresse au fond d'une longue ruelle.
    Il frappa à la porte. Personne
    La voisine lui demanda s'il ne cherchait pas madame Diệp
    Elle lui indiqua l'étalage de vente des plats de riz garnis tenu par 3 femmes, la mère et ses deux filles, à l'entrée de la ruelle juste à côté de l'étalage de vente des boissons.
    Tư Chuột s'installa à l'étalage de boissons et commanda un verre de "sinh tô"
    D'un air détaché il demanda à la vendeuse de boissons où était Ngọc Diệp.
    Elle lui montra une grosse bonne femme d'un air quelconque en face, trônant au milieu des préparations de riz et grognant sans cesse après ses deux filles qui ne servaient pas assez vite.
    Il demanda à la vendeuse de boissons de lui commander un plat de riz garni.
    La grosse bonne femme jeta un coup d'oeil négligeant pour juger son client.
    Il demanda le prix.
    L'une des deux filles annonça: 40 000 piastres.
    Il régla sans broncher sachant que le prix normal est de 20 000, ayant vu les autres clients payer.
    Belle illusion de "la femme de ses rêves" anéantie.
    La vendeuse de boissons soupira: "Elle est toujours comme ça, faire payer suivant la tête de la clientèle. Elle a vu que vous n'êtes pas d'ici alors elle double le prix".
    Et maintenant, que faire de son enveloppe.
    Un petit garçon venait lui proposer des billets de tombola.
    Il le regarda puis subitement lui demanda s'il voulait goûter le plat de riz garni.
    Le petit garçon lui répondit qu'il aimerait bien mais qu'il est trop pauvre pour pouvoir payer ce luxe.
    Il disait alors au petit garçon d'appeler tous ses petits copains vendeurs et les inviter à gouter à ces plats de riz garnis.
    Après avoir payé, il remettait à la grosse vendeuse de ces plats l'argent de l'enveloppe en précisant que c'est pour payer à l'avance tous les plats que consommeraient tous ces petits garçons encore au moins trois fois.
    Il en faisait de même à la marchande de boissons.
    A la maison, il donnait à sa femme le livre. Elle pleurait de joie: tu m'aimais tant que ça?
    Plusieurs jours après, il repassait par hasard devant cette ruelle et s'attablait au même étalage des boissons;
    La vendeuse lui transmettaient les remerciements des petits garçons et lui répétait la réaction de la grosse vendeuse des plats de riz après son départ :" que je suis bête, j'aurais dû faire payer 50 000 piastres à ce type qui est ou un fou ou un aventurier qui a réussi son coup et qui voulait jouer au bon Samaritain"

  7. #6
    Le Việt Nam est fier de toi Avatar de Ti Ngoc
    Date d'inscription
    décembre 2007
    Messages
    6 121

    Par défaut ainsi va la vie!

    merci bac anh Truc pour la traduction de cette belle histoire émouvante,
    très bonne journée à vous
    Ti Ngoc


  8. #7
    yen
    yen est déconnecté
    Passionné du Việt Nam Avatar de yen
    Date d'inscription
    janvier 2007
    Localisation
    Languedoc
    Messages
    1 464

    Par défaut

    Anh Truc,
    Votre histoire concernant la "belle Ngnoc Diep " est bien triste, en souhaitant qu' elle reste une exception, pour les amours de nos quinze ans!
    A tout malheur est bon!!!, elle a au moins servi à faire la joie de ces enfants, et a rendu son épouse , toute attendrie
    Merci et trés bonne journée. yen

  9. #8
    Passionné du Việt Nam Avatar de Dông Phong
    Date d'inscription
    février 2010
    Messages
    2 276

    Par défaut

    Bonjour Anh Truc et TLM,
    Trop lâche pour chercher à revoir le passé, je me suis contenté d'écrire ce haïku :


    Ses longs cheveux noirs
    perpétuent dans ma mémoire
    de lointains printemps


    Bien amicalement.
    Dông Phong
    Savant ne suis
    Poète ne puis
    Débauché ? bof...
    Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn

    Mon blog : http://terrelointaine.over-blog.fr


  10. #9
    Jeune Viêt Avatar de sgn3vlg
    Date d'inscription
    février 2011
    Messages
    121

    Talking femme de reve

    bj bac AnhTruc et tlm,
    Je me suis trouvé dans cette situation similaire mais je ne rêve pas trop de la revoir avec une image d'antan. Avec 2 enfants sous le bras et tous les soucis quotidiens, il est normal que sa silhouette se métamorphose! Le garçon veut comparer avec l'image de "chi Hang" sur la Lune ! ( S'il veut regarder comme avant, mieux l'offrir son argent pour qu'elle refasse un lifting)
    Je propose ses deux autres histoires, à moins que vous l'aviez déjà lu. Cordialement,
    Navré pour les lecteurs français.

    BaiThoDocNhieuCach.pdf
    Noibuonchientranh-Bao Ninh.chm
    La vie sépare mais elle n'oblige pas à oublier. Quand on aime son pays, on le garde dans notre coeur bien au chaud.

  11. #10
    Le Việt Nam est fier de toi Avatar de Ti Ngoc
    Date d'inscription
    décembre 2007
    Messages
    6 121

    Par défaut vous en souvenez vous, tendres adolescences...tombe mon soir et jevoudrais vous revoir...

    Citation Envoyé par Dông Phong Voir le message
    Trop lâche pour chercher à revoir le passé,
    je me suis contenté d'écrire ce haïku :



    Ses longs cheveux noirs
    perpétuent dans ma mémoire
    de lointains printemps


    Bien amicalement.
    Dông Phong

    "Trop lâche pour chercher à revoir le passé" (citation ) Hahaha

    merci anh Dông Phong pour ce beau haïku !

    bonne fin d'après midi à vous.

    Ti Ngoc


Page 1 sur 4 123 ... DernièreDernière

Informations de la discussion

Utilisateur(s) sur cette discussion

Il y a actuellement 1 utilisateur(s) naviguant sur cette discussion. (0 utilisateur(s) et 1 invité(s))

Règles de messages

  • Vous ne pouvez pas créer de nouvelles discussions
  • Vous ne pouvez pas envoyer des réponses
  • Vous ne pouvez pas envoyer des pièces jointes
  • Vous ne pouvez pas modifier vos messages
  •  
À Propos

Forumvietnam.fr® - Forum vietnam® est le 1er Forum de discussion de référence sur le Vietnam pour les pays francophones. Nous avons pour objectif de proposer à toutes les personnes s'intéressant au Viêt-Nam, un espace de discussions, d'échanges et d'offrir une bonne source d'informations, d'avis, et d'expériences sur les sujets qui traversent la société vietnamienne.

Si vous souhaitez nous contacter, utilisez notre formulaire de contact


© 2024 - Copyright Forumvietnam.fr® - Tous droits réservés
Nous rejoindre